1
“Xin mọi người nhiệt liệt chào đón, đây là thực tập sinh mới tới khoa ta.”
Ngẩng đầu có gương mặt thanh tú kia, tôi vỗ tay lấy lệ theo đám đông.
Vừa định tìm cớ chuồn đi, đã nghe trưởng khoa gọi giật lại:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Thiên Thiên, đều là đồng nghiệp nữ cả, sau này ấy sẽ theo học việc.”
Cô bên cạnh ông ta chằm chằm vào bảng tên của tôi, lễ phép chào:
“Chào Ngô, em là Trương Hiểu Vũ, sau này mong chỉ dạy nhiều hơn!”
Giọng điệu khiêm nhường, chỉ cần kỹ, sẽ thấy trong đáy mắt ta có sự kh/inh thư/ờng.
Vì thế tôi cũng không nhiệt , chỉ gật đầu qua loa.
Kiếp trước, trưởng khoa cũng sắp xếp để Trương Hiểu Vũ theo tôi học việc.
Lúc đầu ta đối với tôi chẳng mặn mà gì, vì trách nhiệm, tôi vẫn có lòng dạy bảo, không ngờ thường xuyên không tìm thấy người.
Quan sát vài lần mới phát hiện ta toàn đi “phục vụ” bệnh nhân.
Rõ ràng tôi bảo ta theo bác sĩ quy bồi để học thay thuốc,
mà chỉ cần bệnh nhân giường số ba nhờ rót nước, ta liền bỏ dở việc trong tay để đi .
Bệnh nhân giường số sáu không có người nhà mua cơm, ta lại cởi blouse trắng, dù chưa hết giờ vẫn chạy một chuyến đến căn-tin.
Thấy , tôi đành gọi riêng ta để chuyện, ta lại trả lời:
“Lương y như từ mẫu, bệnh nhân có nhu cầu thì tôi phục vụ, chẳng phải điều nên à?”
“Tôi không cần quản! Đừng tưởng lớn hơn tôi vài tuổi là có thể áp đặt!”
Nghe tôi cũng không nổi giận, bác sĩ có lòng từ bi là chuyện tốt.
Nhưng học y bao năm, lòng nhân ấy nên đặt nơi con dao mổ trong tay.
Chỉ là buổi chuyện hoàn toàn vô dụng, ta vẫn theo ý mình.
Đồng nghiệp đều tưởng ta tính cách lạnh lùng, thấy ta đối xử tốt với bệnh nhân, mọi người lại nghĩ: đứa trẻ có lòng trắc ẩn không thể là học sinh tệ.
Cho đến khi ta tự ý tiết lộ bệnh cho bệnh nhân u/ng th/ư, bất chấp nguyện vọng của người nhà.
Bệnh nhân sau khi biết sự thật đã phát đi/ên trong phòng bệnh, chỉ trong nửa ngày mà đã t/ự s,at hai lần.
Người nhà tìm đến văn phòng, ta lại ưỡn cổ cãi lý:
“Mỗi người đều có quyền biết, tại sao ấy phải bị giấu giếm? Thời gian không còn nhiều, ấy có quyền quyết định phần đời còn lại!”
Người nhà phẫn nộ cực điểm, lập tức nộp đơn khiếu nại.
Lúc này trưởng khoa mới hé lộ: ta là con của phó viện trưởng.
Cô ta chỉ là thực tập sinh, lại phó viện trưởng chống lưng, người gánh vác toàn bộ trách nhiệm chỉ có thể là tôi – giáo viên hướng dẫn.
Cuối cùng tôi bồi thường cho gia đình bệnh nhân một vạn tệ tiền tổn thất tinh thần, vì bị khiếu nại nên cũng mất luôn tư cách khen thưởng trong năm.
Sau chuyện đó, ta yên phận vài ngày.
Nhưng khi tôi trực đêm, chỉ ra ngoài đi vệ sinh, ta lại dùng tài khoản của tôi kê nhầm thuốc cho bệnh nhân.
May mà y tá phát hiện kịp thời, bệnh nhân mới tránh tai hoạ.
Đem tí,nh m,ạng bệnh nhân ra trò , tôi không thể nhịn nữa, mắng ta một trận té tát.
Nào ngờ ta ôm hận trong lòng, lén chụp lại y lệnh sai sót có tên tôi rồi đăng lên mạng.
Dư luận bùng nổ, tôi trở thành “lang băm” trên mạng, người người ph,ẫn n,ộ đòi xử lý.
Bệnh viện vì muốn giữ mình đã lập tức đuổi việc tôi, bao năm nỗ lực phút chốc đổ sông đổ bể, không còn bệnh viện nào dám tuyển dụng tôi nữa.
Tôi trầm cảm phát bệnh, vào một đêm mưa đã dùng chính con dao phẫu thuật quen thuộc kết thúc cuộc đời mình.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về ngày Trương Hiểu Vũ vừa bắt đầu thực tập.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào “lòng nhân từ” của ta nữa!
Số mệnh phải do mình nắm giữ, y thuật ấy, ta không học cũng mặc!
2
Trương Hiểu Vũ thấy thái độ tôi lạnh nhạt, sắc mặt liền lộ vẻ khó chịu.
Tôi thì chẳng buồn sợ, ngược lại bình thản chỉ vào xe bệnh án :
“Cô cứ ngồi ở đó, hôm nay nhiệm vụ của là quen bệnh án trong văn phòng.”
Dù sao chuyện ta là con ông to vẫn còn là bí mật, trên danh nghĩa bây giờ, tôi mới là giáo viên hướng dẫn của ta.
Dù trong lòng ta thấy không vừa mắt, cũng phải nhịn cho tôi!
Cô ta siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước xe bệnh án.
Tôi chuyên tâm việc, đến lúc có người nhắc mới sực nhớ phải chuẩn bị bàn giao ca trực đêm.
Vừa chuyển giao đến giường số hai, bệnh nhân bỗng chuyển biến xấu, ho ra máu dữ dội, lượng máu rất lớn, nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi lập tức bắt tay vào cấp cứu, đồng thời bảo thực tập sinh Tiểu Tống đi đẩy xe cấp cứu đến.
Nửa phút sau, xe tới, tôi phát hiện bên trong không đủ thuốc cầm máu.
Tôi sốt ruột hét lên:
“Trương Hiểu Vũ, mau đến nhà thuốc mượn mấy ống thuốc đông máu!”
Trương Hiểu Vũ là con phó viện trưởng, thuộc nằm lòng bố cục bệnh viện.
Lúc này nhân lực thiếu, ta là người duy nhất đứng đó mà không thể giúp gì, cũng chỉ có ta là thích hợp để đi lấy thuốc.
Không ngờ, ta lại phản bác ngay tại chỗ:
“Tôi đến bệnh viện là để học chuyên môn, không phải để chân chạy việc.”
“Sáng nay vừa đến là thấy không vừa mắt với tôi rồi, có phải cố ý mượn cớ hành hạ tôi không?”
Câu vừa dứt, mọi người xung quanh đều sững sờ ta.
Còn tôi, tức đến nỗi tay đang nhét túi cầm máu cũng run lên vài phần.
Kiếp trước, ta cũng thường xuyên những lời “chấn lòng người” như thế.
Có thể tự tay bưng trà rót nước cho bệnh nhân, cũng sẵn sàng đi bộ mười phút xuống căn-tin mua cơm,
Nhưng bác sĩ mà sai đi lấy bệnh án, lấy thuốc thì lại không thể chấp nhận.
Tôi đã dùng đủ lời lẽ khuyên nhủ, cuối cùng lại bị ta vu cáo là thường xuyên sai vặt ta.
Hậu quả là phó viện trưởng chặn đường thăng chức của tôi, khiến tôi mất cơ hội, phải chờ thêm một năm nữa.
Giờ phút sinh tử thế này mà ta còn bận buông lời tranh cãi, rõ ràng tôi vẫn đánh giá thấp độ “lập dị” của ta.
Tiểu Tống thấy , lập tức quay người chạy ra ngoài.
Không ngờ Trương Hiểu Vũ lại kéo cậu ta lại.
“Cậu ngu thật đấy à, ấy chỉ đang sai cậu đi việc vặt thôi!”
“Đừng đi! Mấy người này chỉ giỏi bắt nạt tụi thực tập sinh với quy bồi sinh như chúng mình thôi!”
Tiểu Tống bệnh nhân đang mặt trắng bệch, sắp rơi vào hôn mê, giận dữ hất tay ta ra rồi hét lên:
“Cậu bị sao thế! Đây là bệnh viện, bệnh nhân đang nguy kịch, cần thuốc cứu mạng!”
Trương Hiểu Vũ nghe thì sắc mặt hơi tái đi, vẫn còn lý sự:
“Nếu gấp thế thì sao ta không tự đi? Có phải ta cụt chân đâu! Dựa vào gì mà sai người khác?”
Một y tá bên cạnh đang tiêm thuốc cũng bị chọc đến phát cáu:
“Thực tập sinh như có vấn đề à? Bệnh nhân ho ra máu, khó thở, bác sĩ Ngô đi thì ai lo cầm máu, ai chỉ huy cấp cứu?”
Trương Hiểu Vũ vừa thẹn vừa giận, lại bắt đầu giở trò, dang tay ra cản mọi người:
“Không ! Ai cũng không đi! Đi là nhận thua!”
Tôi sốt ruột đến vã mồ hôi trán. Đúng lúc này, người nhà bệnh nhân vừa đi căn-tin mua cơm quay lại, nghe thấy câu đó, ta ném cả hộp cơm trong tay xuống, tát cho Trương Hiểu Vũ hai cái nảy lửa:
“Đù, ngu thế là cùng! Tránh ra, đừng cản bác sĩ cứu người! Vợ tao mà có mệnh hệ gì, tao bắt mày đền mạng!”
Lúc này Trương Hiểu Vũ mới sợ thật, định cãi lại thì thấy ánh mắt giận dữ của người nhà, chỉ đành ôm mặt bị đánh nép sang một bên, không dám hé răng.
Tiểu Tống chẳng thèm để tâm đến ta nữa, lập tức lao về phía nhà thuốc.
Mấy đồng nghiệp khác vì có người nhà ở đó nên không tiện gì, chỉ có người nọ ta rồi lật trắng mắt.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
May mà túi cầm máu đã phát huy tác dụng, cộng thêm thuốc Tiểu Tống mang về, bệnh nhân rất nhanh đã cầm máu, chuyển nguy thành an.
Cấp cứu xong, mấy người chúng tôi vùi đầu viết bệnh án, bổ sung y lệnh, không ai tỏ vẻ quan tâm tới Trương Hiểu Vũ – người vừa bị ăn tát.
Thấy , lòng tôi vô cùng yên tâm.
Chỉ cần mọi người đã rõ bộ mặt thật của ta, thì sẽ không để mặc ta lượn lờ bên cạnh bệnh nhân nữa.
Thực tập sinh có thể dốt, có thể lười, tuyệt đối không ngu!
Vì trong tay họ, là mạng sống của người ta!
Bạn thấy sao?