Trở Về Thập Niên [...] – Chương 7

7

Anh ta đang chờ tôi hối hận.

Tôi khẽ nhếch mép.

Đó là điều không bao giờ có thể xảy ra.

Tôi cầm bút lên, không chút do dự ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn.

Lục Thừa Xuyên, tôi không giống , tôi sẽ không do dự.

15.

Hoắc Ngạn Đình không biết đã nghe tin tôi ly hôn ở đâu.

Từ ngày đó, càng trở nên quá đáng hơn.

Và tôi cũng dần phát hiện ra sự bất thường trong vết thương của Hoắc Ngạn Đình.

Ví dụ, có vài lần tôi thấy từ trên lầu đi lại khỏe mạnh, hễ gặp mặt tôi là lại khập khiễng.

Lại ví dụ, khi tôi không đi không đói, ngay khi tôi vừa đi, lập tức kêu đói, rồi giả vờ đáng thương cầu xin tôi nấu cơm.

Hoặc, rõ ràng có vệ sĩ, sau khi tôi xuất hiện, họ biến mất không dấu vết.

Tóm lại, dường như đang cố gắng tạo cho tôi một hình ảnh đáng thương, đơn, khổ sở.

Nhưng tôi không có bằng chứng.

Để có bằng chứng Hoắc Ngạn Đình giả bệnh, tôi cố ý mời đi dã ngoại vào kỳ nghỉ.

Hoắc Ngạn Đình đồng ý không chút do dự.

Ban đầu, Hoắc Ngạn Đình vẫn khập khiễng để tài xế lái xe đưa chúng tôi ra ngoại ô.

Suốt thời gian tham quan, vẫn tỏ ra mình đi lại khó khăn.

Cho đến khi tôi “vô ” rơi xuống sông, Hoắc Ngạn Đình cuối cùng mới lộ nguyên hình.

Tôi tận mắt thấy nhanh nhẹn lao xuống nước, rồi kéo tôi – người đang giả vờ không biết bơi – lên.

“Vi Vi, em có sao không? Đừng lo, chúng ta sắp lên bờ rồi!”

Anh ôm tôi, chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội bị nước sông thấm ướt, dính sát vào bộ n.g.ự.c vạm vỡ của .

Tôi nằm trong vòng tay , không khỏi đỏ mặt.

Không hiểu sao, mắt tôi không dám thẳng vào .

“Hoắc Ngạn Đình, lừa tôi. Chân chẳng có vấn đề gì cả.”

Nghe , dừng lại, im lặng vài giây rồi với giọng đầy ý :

“Thì ra em đang thử tôi. 

“Diễn không tệ.”

Nghe thấy thế, nhớ đến những màn kịch diễn với tôi suốt thời gian qua, tôi không khỏi hơi tức giận.

Tôi cố sức thoát ra khỏi vòng tay .

“Người diễn kịch là !”

“Hoắc Ngạn Đình, đi, tiếp cận tôi rốt cuộc vì mục đích gì!”

Tôi trừng mắt lên , cả người bị bóng dáng cao lớn của bao phủ.

Anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm tôi.

“Vi Vi, vì tôi em.”

16.

Mãi về sau tôi mới biết, kiếp trước, Hoắc Ngạn Đình đã tiếp cận tôi.

Mỗi lần lấy thuốc đều là để gặp tôi một lần.

Vết thương cũ của chưa bao giờ tái phát.

Anh dẫn tôi đến nhà mình, mở tủ ra, khi những hộp thuốc tích lũy nhiều năm ào ạt rơi ra từ tủ, tim tôi cũng theo đó mà thắt lại.

Đây đâu phải thuốc?

Đây là bằng chứng cho của Hoắc Ngạn Đình dành cho tôi suốt những năm qua.

“Nếu đã vì gặp tôi, tại sao không chuyện nhiều hơn?”

Hoắc Ngạn Đình mỉm nhẹ, giọng điệu trở lại vẻ trầm ổn thường ngày.

“Bởi vì lúc đó, em đã kết hôn với Lục Thừa Xuyên rồi.”

Tôi chợt hiểu tất cả những giao điểm giữa tôi và Hoắc Ngạn Đình đều là một mạng lưới dệt nên một cách tỉ mỉ.

Anh biết chuyện của Trần Mộng Dao.

Biết việc tôi mang thuốc đến cho là cố ý.

Tất cả mọi thứ, đều đang lấy kế hoạch của kẻ địch để phục vụ kế hoạch của mình.

Tôi lau đi sự ẩm ướt ở đuôi mắt, cố ý hỏi ta với giọng điệu khó chịu:

“Thế người vợ đã qua đời của thì sao?”

“Anh không ấy sao?”

Sau những ngày tiếp , tận đáy lòng tôi không tin Hoắc Ngạn Đình là người vô như .

Vợ vừa mới mất một năm, đã người khác?

Hoắc Ngạn Đình nghe xong, ánh mắt lóe lên.

“Tôi đâu có vợ nào?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...