“Bác sĩ Giang, có thể mang ít thuốc giảm đau qua không? Tôi thực sự rất đau. Tôi sẽ cho tài xế đến đón …”
Tôi ra ngoài trời tối đen, định từ chối thì Hoắc Ngạn Đình đã cúp máy. Chỉ vài phút sau, xe của Hoắc Ngạn Đình đã bấm còi dưới lầu. Tôi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn mặc quần áo chỉnh tề đi xuống.
Tài xế phóng như bay đưa tôi đến nhà Hoắc Ngạn Đình. Cửa vừa mở, thân hình cao lớn của Hoắc Ngạn Đình như bức tường chắn kín cửa, ngay sau đó, bức tường sụp đổ. Tôi theo phản xạ đỡ lấy .
“Hoắc Ngạn Đình!”
Hoắc Ngạn Đình tựa đầu lên vai tôi, giọng yếu ớt.
“Bác sĩ Giang, tôi cảm thấy, sắp c.h.ế.t rồi…”
Tôi cảm thấy trán nóng ran, giơ tay sờ thử, lập tức giật mình đến nỗi suýt rớt cả hàm.
“Nóng thế này! Hoắc Ngạn Đình, đã gì ?”
Tôi nghiêm giọng hỏi .
Anh mệt mỏi nhấc mí mắt.
“Tôi đau quá, nên uống nhiều thuốc giảm đau.”
Trong lúc , khóe mắt tôi cũng thấy gói giấy rỗng trên bàn trà.
Cả gói thuốc giảm đau, uống hết?
Tôi nhíu chặt mày, gọi tài xế đứng sau.
“Qua đây giúp tôi một tay, đỡ ấy nằm xuống. Không kịp đến bệnh viện rồi, phải nôn ngay lập tức!”
Tài xế cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy qua cùng tôi loay hoay đỡ Hoắc Ngạn Đình lên giường.
Tôi cho uống nhiều nước, sau đó tiến hành nôn.
Hoắc Ngạn Đình nôn đến tái mét mặt.
May mà người cũng thoát khỏi nguy hiểm, sau khi tôi hạ sốt bằng phương pháp vật lý, cơn sốt của cũng dần dần hạ xuống.
Chỉ là việc này kéo dài mãi đến sáng.
Khi Lục Thừa Xuyên về nhà mới phát hiện ra tôi không có ở đó.
13.
Khi tôi về nhà vào tối hôm sau, Lục Thừa Xuyên đã đợi tôi cả một ngày. Hốc mắt ta sâu hoắm, gương mặt phong trần như già đi rất nhiều.
Thấy tôi, trong mắt ta lấp lánh nước.
“Giang Vi, em thật đi. Em, không còn nữa phải không?”
Giọng ta run rẩy, cả người như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn.
Tôi ngập ngừng, muốn thật, lại thấy hơi tàn nhẫn. Chỉ là sự im lặng của tôi, cũng là một câu trả lời. Lục Thừa Xuyên lập tức hiểu ra, ta nhắm mắt lại, nước mắt chợt trào ra.
“Giang Vi, em đã kết hôn rồi, em có biết không?”
Tôi mới cong môi mỉa.
“Ồ, hóa ra cũng biết sao.”
Khi ta chạy đến nhà Trần Mộng Dao, sao không nghĩ mình cũng đã kết hôn?
Lục Thừa Xuyên hoàn toàn không nhận ra vấn đề của mình, ánh mắt ta lạnh đi.
“Giang Vi, chúng ta ly hôn đi.”
Cuối cùng câu này cũng đến lượt ta với tôi.
Tôi hé miệng, định đồng ý thì thấy ta đứng dậy, dùng bút đánh dấu X lên lịch.
“Giang Vi, cho em thêm một cơ hội. Đến ngày này, nếu em vẫn không đổi ý, sẽ thực sự rời xa em.”
Lần này đến lượt ta trò với thời hạn ly hôn.
Trong lòng tôi không khỏi thở dài.
“Thế còn Trần Mộng Dao thì sao?”
Tôi tò mò không biết Lục Thừa Xuyên sẽ xử lý ta như thế nào.
Gương mặt Lục Thừa Xuyên trở nên lạnh lẽo, đáy mắt không còn chút hơi ấm nào.
“Anh đã sắp xếp người khác chăm sóc họ rồi. Từ nay về sau, chuyện của ta không liên quan gì đến nữa.”
Nghe những lời vô lại dứt khoát của ta, tôi không khỏi mỉm châm biếm.
Kiếp trước tại sao ta không dứt khoát như ?
Quả nhiên, những gì không thể có luôn khiến người ta khao khát, một khi đã nắm chắc trong tay, thì nốt ruồi son cũng chỉ còn là vết m.á.u muỗi.
14.
Thời hạn ly hôn của Lục Thừa Xuyên là năm ngày.
Năm ngày này, tôi không phải đang đi thì cũng đang chăm sóc Hoắc Ngạn Đình.
Ban đầu tôi không muốn như .
Nhưng ngay khi tan , tài xế của Hoắc Ngạn Đình đã đợi sẵn ở cửa bệnh viện.
Sau đó thò đầu ra từ cửa sổ sau xe, ánh mắt yếu đuối đáng thương.
“Bác sĩ Giang.”
“Món ăn nấu thật ngon, rất giống hương vị của chị tôi.”
“Cô có thể nấu cho tôi lần nữa không?”
Tôi chỉ cần tỏ ra một chút khó xử, Hoắc Ngạn Đình dường như sắp khóc.
“Quả nhiên, tôi đã cầu quá nhiều.”
Anh trông như sắp tan vỡ trong giây lát, rồi tự lẩm bẩm:
“Bác sĩ Giang có lẽ không biết. Từ nhỏ tôi không có cha mẹ, chị đã ăn xin để nuôi tôi khôn lớn…”
Chưa đợi tiếp, trái tim tôi đã nghẹn đến không chịu nổi.
“Được, , . Tôi đồng ý, đừng nữa.”
Rồi ngay giây tiếp theo, lập tức nở một nụ thuần khiết.
“Cảm ơn bác sĩ Giang. Cô đúng là người tốt.”
Thế là, tôi đội danh hiệu “người tốt” bị Hoắc Ngạn Đình quấn lấy suốt năm ngày.
Khi tôi cuối cùng cũng thoát ra để về nhà, Lục Thừa Xuyên đã đi rồi.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận ly hôn, và một mẩu giấy ta để lại.
“Giang Vi. Anh đi thực hiện nhiệm vụ bí mật ở sa mạc Gobi, nếu em hối hận thì hãy đến sa mạc tìm . Anh sẽ mãi chờ em.”
Bạn thấy sao?