Tôi vứt lại hai câu đó rồi lao về phía Hoắc Ngạn Đình.
Tôi đỡ lấy , “Anh không sao chứ? Để tôi kiểm tra xem.”
Tôi thuận tay định vén ống quần của lên. Hoắc Ngạn Đình đau đến mức nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt thê lương đáng thương.
“Bác sĩ Giang, đau quá. Chỉ có mới có thể giúp tôi, bác sĩ Giang. Ở đây lạnh với cứng quá, đỡ tôi lên ghế sofa không?”
Giọng van nài, đôi mắt ướt át, tôi với vẻ đáng thương tội nghiệp khiến lòng tôi mềm nhũn. Hóa ra người đàn ông cứng rắn như thép cũng có lúc yếu đuối.
Tôi gật đầu, cố gắng đỡ dậy, vẫn là tư thế như lúc nãy, chỉ có điều lần này Hoắc Ngạn Đình bỗng ôm tôi chặt hơn. Tôi không để ý, chỉ cắn răng đỡ Hoắc Ngạn Đình lên ghế sofa, sau đó nhanh chóng vén ống quần lên.
Khi những vết sẹo dữ tợn hiện ra trước mắt, tôi không khỏi sững lại.
Không hiểu sao, đột nhiên khóe mắt tôi cay cay.
Đây chính là đôi chân của một hùng chiến đấu sao?
10.
Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại cho Hoắc Ngạn Đình, không phát hiện vấn đề gì lớn.
Nhưng Hoắc Ngạn Đình vẫn kêu đau.
Lục Thừa Xuyên đứng ở cửa theo dõi toàn bộ quá trình, sắc mặt đen như mực.
“Hoắc Ngạn Đình, diễn giống thật đấy.”
Sự ác ý trong lời của ta khiến tôi sửng sốt.
Tôi quay đầu lại, trách móc ta.
“Lục Thừa Xuyên, ấy là bệnh nhân. Anh chuyện có cần phải cay nghiệt như thế không?”
Lục Thừa Xuyên định phản bác thì bị lời của Hoắc Ngạn Đình cắt ngang.
“Đoàn trưởng Lục, đừng giận bác sĩ Giang. Đều là lỗi của tôi, đã chiếm mất thời gian bên nhau của hai vợ chồng. Nhưng mà, tôi thực sự đau không chịu nổi nữa rồi.” Ánh mắt thê lương đáng thương, “Coi như nể mặt tôi bị thương vì nước, để bác sĩ Giang khám cho tôi, không?”
Tôi vừa khám cho vừa thầm suy nghĩ.
Hoắc Ngạn Đình không phải ít lắm sao? Sao hôm nay lại nhiều lời thế này?
Còn có cái điệu bộ giông giống Trần Mộng Dao là sao?
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi, tôi vẫn tập trung khám cho Hoắc Ngạn Đình.
Một lúc sau, tôi đứng dậy.
“Chắc là do vết thương cũ tái phát. Vẫn phải kiên trì uống thuốc, tuyệt đối không ngừng giữa chừng.”
Tôi buông ống quần Hoắc Ngạn Đình xuống, cẩn thận dặn dò.
Hoắc Ngạn Đình ngoan ngoãn gật đầu.
“Có thể về nhà chưa?”
Ở cửa, Lục Thừa Xuyên lạnh lùng thúc giục.
Tuy tôi không muốn, dù sao thuốc cũng đã đưa tới, tôi cũng nên đi rồi.
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Ngạn Đình đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.
“Bác sĩ Giang, biết nấu ăn không? Tôi đói quá. Từ khi tôi sống một mình, tôi chưa từng ăn một bữa cơm nào ra hồn. Bọn họ , uống thuốc khi bụng đói sẽ hỏng dạ dày.”
Anh lại tôi bằng ánh mắt van nài đó.
Tôi ngẩn người.
Phải là, Hoắc Ngạn Đình cũng thật đáng thương.
“Vậy… rồi.”
Tôi vừa đồng ý, Lục Thừa Xuyên lại lên tiếng.
“Đừng giả vờ nữa! Không phải có nhà ăn sao? Sao không đến đó?”
Ánh mắt ta trừng Hoắc Ngạn Đình như muốn nuốt sống .
Hoắc Ngạn Đình liếc chân mình, nhẹ nhàng với Lục Thừa Xuyên:
“Đi đứng bất tiện, không thấy sao?”
11.
Trên đường về, sắc mặt Lục Thừa Xuyên rất khó coi. Xe chạy nửa đường, cuối cùng ta không nhịn mà lên tiếng.
“Tên Hoắc Ngạn Đình đó cố giữ em lại, em không thấy sao?”
Anh ta nhíu chặt mày.
Tôi nghiêng đầu lạnh nhạt ta.
“Vậy Trần Mộng Dao cũng cố giữ lại, không thấy sao?”
Lục Thừa Xuyên lập tức bị tôi chặn họng không nên lời.
Cả đường im lặng, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.
Xe chạy đến dưới nhà, từ xa đã thấy hai bóng người gầy yếu một lớn một nhỏ đang đứng lạc lõng trong gió đêm se lạnh.
Là Trần Mộng Dao và Lâm Phỉ Phỉ.
Vừa thấy xe của Lục Thừa Xuyên, Trần Mộng Dao lập tức đỏ hoe mắt chạy lại.
“Thừa Xuyên, cuối cùng cũng về rồi. Phỉ Phỉ bị ốm, sốt cao không lùi, mau kiểm tra giúp em, em thực sự không biết phải sao nữa…”
Cô ta vừa khóc vừa đưa trán Phỉ Phỉ về phía Lục Thừa Xuyên.
Lục Thừa Xuyên giơ tay sờ, ánh mắt lập tức trở nên căng thẳng.
“Nóng thế này! Mau lên xe, đưa hai người đến bệnh viện!”
Anh ta bỏ mặc tôi, bế Lâm Phỉ Phỉ lên xe.
Trần Mộng Dao cũng vội vàng chui vào ghế phụ.
Khi đi ngang qua tôi, ta một câu chỉ đủ để tôi nghe thấy:
“Lục Thừa Xuyên là của tôi. Giang Vi, đừng mơ giành với tôi.”
Tôi khẽ cong môi, không nhịn bật .
“Yên tâm, cái thứ rác rưởi này chỉ có thể là của . Giữ cho kỹ đi.”
Nói xong, tôi không thèm ngoái đầu lại mà đi thẳng lên lầu.
12.
Tôi ngủ đến nửa đêm, Lục Thừa Xuyên vẫn chưa về. Nhưng tiếng chuông điện thoại đã vang lên trước, hóa ra là Hoắc Ngạn Đình gọi tới.
“Sao biết số điện thoại nhà tôi?”
Tôi không khỏi kinh ngạc về năng lực của Hoắc Ngạn Đình, chỉ lo kêu đau.
Bạn thấy sao?