Thái độ ta chân thành, đôi mắt hơi đỏ.
Tôi cởi áo blouse trắng, thu dọn đồ đạc, vững lòng.
“Tối nay có vài hồ sơ bệnh án cần xem, không đi đâu.”
Tôi lướt qua ta đi thẳng ra ngoài.
Lục Thừa Xuyên không từ bỏ đi theo sau tôi, cùng tôi xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa tôi đã thấy xe của Lục Thừa Xuyên.
Anh ta đúng là đang đợi tôi, trong xe còn có người khác.
Trần Mộng Dao đang bế Lâm Phỉ Phỉ ngồi ở ghế phụ, thấy tôi đi ra, Trần Mộng Dao giả vờ đẩy cửa xe bước ra.
“Vi Vi! Xin lỗi, tôi lại bóng đèn cho hai người rồi, Thừa Xuyên dẫn tôi theo không sao, đông người vui hơn…”
Ánh mắt Trần Mộng Dao tôi có chút khoe khoang đắc ý.
Tôi khẽ kéo môi, bỏ qua Trần Mộng Dao và quay đầu thẳng vào Lục Thừa Xuyên.
“Anh cứ đi ăn với họ đi, chúc vui vẻ. Em tự đạp xe về.”
Tôi đi về phía mái hiên để xe, chuẩn bị cưỡi chiếc xe đạp 28 của mình về nhà.
Nhưng Trần Mộng Dao đã kéo tôi lại. Mắt ta đỏ hoe, yếu đuối đáng thương như một con thỏ trắng nhỏ.
“Vi Vi, ghét tôi phải không? Nếu , tôi sẽ không đi nữa, tôi và Phỉ Phỉ có thể đi bộ về nhà, cứ yên tâm đi ăn cùng Thừa Xuyên đi.”
Nói xong, ta còn quay mặt đi, lau nước mắt, hoàn toàn ra bộ dạng như tôi không tha cho ta .
Tôi gần như bị diễn xuất của ta chọc , Lục Thừa Xuyên y như kiếp trước cứ liên tục mắc bẫy.
“Mộng Dao, em đừng , không ai ghét em đâu.”
Ánh mắt đau lòng đó của ta, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Ngay sau đó, ta quay đầu tôi với ánh mắt nghiêm khắc.
“Giang Vi, em nhất định phải cay nghiệt như sao? Đi ăn cơm với khó khăn đến thế à?”
Anh ta quả nhiên đẩy mọi trách nhiệm lên người tôi.
Tôi định mở miệng biện minh, một chiếc xe khác đã dừng lại bên cạnh chúng tôi, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt sắc như d.a.o của Hoắc Ngạn Đình hiện ra.
“Bác sĩ Giang, thuốc đau chân hết rồi. Thuốc đau tim, có không?”
6
Bầu không khí chìm vào trạng thái đông cứng.
Tôi giật tay ra khỏi Lục Thừa Xuyên đang nắm lấy cánh tay tôi, đi thẳng về phía xe của Hoắc Ngạn Đình.
“Tôi còn bệnh nhân, tạm biệt.”
Mở cửa xe, tôi chui vào ghế lái phụ.
Hoắc Ngạn Đình đạp ga, tôi đã thuận lợi thoát khỏi Lục Thừa Xuyên.
Trong gương chiếu hậu, tôi thậm chí còn có thể thấy ánh mắt giận dữ của Lục Thừa Xuyên.
“Thừa Xuyên? Anh sao ?”
Bên cạnh, Trần Mộng Dao thấy ta đuôi xe mãi không dời mắt, liền lắc lắc cánh tay ta.
Lục Thừa Xuyên thu hồi lại vẻ mặt, lắc đầu.
“Không có gì, đi thôi, Mộng Dao, chúng ta đi ăn cơm.”
Trước khi lên xe, Lục Thừa Xuyên lại về hướng xe rời đi một lần nữa, không khỏi nhíu mày.
Giang Vi rõ ràng là bác sĩ ngoại khoa, sao có thể kê thuốc đau tim?
Câu hỏi này của ta tôi cũng đã nghĩ đến, là sau khi lên xe. Lúc đó chỉ lo thoát thân, thực sự không nghe ra điểm bất thường trong lời của Hoắc Ngạn Đình.
Không khí trong xe ngột ngạt, dường như cả tiếng thở cũng nghe .
Tôi đánh liều lên tiếng trước: “Cảm ơn vừa rồi, để đáp lại…”
Lời của tôi chưa hết đã bị Hoắc Ngạn Đình cướp lời.
“Vậy phiền bác sĩ Giang đến nhà tôi giao thuốc.”
Anh quay đầu tôi, ánh mắt chân thành sáng ngời.
Tôi gật đầu, kìm nén ánh mắt xấu hổ: “Được, đó là điều nên .”
Rồi vội vàng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau xe, tôi liếc chân Hoắc Ngạn Đình đang đạp ga.
Sao cảm giác, chân ta đau không nghiêm trọng lắm nhỉ?
7
Hoắc Ngạn Đình đưa tôi về nhà.
Sau khi cảm ơn , tôi lên lầu.
Lần này Lục Thừa Xuyên lại đang đợi tôi ở nhà, không đi ăn cơm với Trần Mộng Dao.
Thấy tôi vào cửa, sắc mặt Lục Thừa Xuyên khẽ . Anh ta đi về phía cửa sổ, Hoắc Ngạn Đình đang lái xe rời đi, ánh mắt tối lại.
“Từ khi nào Hoắc Ngạn Đình có bệnh đau tim ?”
Anh ta nhíu mày, giọng điệu có chút không hài lòng.
Tôi không lên tiếng.
Anh ta lại tiếp tục: “Không phải em là bác sĩ ngoại khoa sao? Sao lại quản cả vấn đề tim mạch?”
Anh ta có vẻ hơi nóng nảy.
Tôi trực tiếp bỏ qua câu hỏi của ta, lạnh nhạt liếc ta một cái.
“Anh không phải đi ăn cơm với Trần Mộng Dao rồi sao? Sao lại về nhanh ?”
Tôi cứ tưởng ta sẽ như mọi khi, chăm sóc Trần Mộng Dao đến nửa đêm cơ.
Lục Thừa Xuyên lập tức nghẹn lời.
Ban đầu ta đã đi ăn cơm cùng Trần Mộng Dao và Lâm Phỉ Phỉ, suốt bữa ăn ta tâm trí không ở đó, trong đầu toàn nghĩ về câu của Hoắc Ngạn Đình.
“Bác sĩ Giang, thuốc đau tim có không?”
Không hiểu sao, ta đột nhiên cảm thấy sốt ruột đến c.h.ế.t , thậm chí ngồi đứng không yên. Vì mới chỉ ăn vài miếng, viện cớ có việc gấp, về nhà trước.
Bạn thấy sao?