Tôi bữa sáng ta chuẩn bị kỹ lưỡng, lòng lại lạnh một lần nữa. Lại là sandwich và trứng chiên. Đó là những thứ Trần Mộng Dao thích ăn. Mà tôi thích bánh bao và cháo kiểu Trung Quốc. Lần trước Lục Thừa Xuyên đã tự tay sandwich và trứng chiên mang đến cho Trần Mộng Dao, nên tôi biết.
Tôi kìm nén gợn sóng cuối cùng trong lòng, thậm chí không liếc Lục Thừa Xuyên.
“Chắc chắn Trần Mộng Dao vẫn chưa ăn, mang đến cho ta đi. Nếu hôm nay đã nghỉ ngơi, hãy đi chăm sóc ta đi.”
Tôi xong, không đợi Lục Thừa Xuyên thoát khỏi sự mất mát đã rời khỏi nhà trước.
Lục Thừa Xuyên, từ nay về sau tôi không cần sự quan tâm bố thí của nữa.
3.
Điều chỉnh xong tâm trạng, đến đơn vị, tôi hoàn toàn tập trung vào công việc.
Hôm nay đến lượt tôi trực. Bệnh nhân lần lượt vào rồi ra, khiến tôi bận rộn không ngơi tay. Cho đến chiều tối, gần giờ tan ca, Hoắc Ngạn Đình mới từ từ bước vào.
“Bác sĩ Giang. Kê thuốc.” Anh vốn tiếc chữ như vàng.
Tôi nhấc mí mắt .
Dáng người thẳng tắp, bộ quân phục toát lên vẻ khí phách. Làn da màu đồng cổ càng thêm nam tính dưới ánh hoàng hôn.
“Chân lại đau à?” Tôi theo thói quen hỏi .
Kiếp trước, Hoắc Ngạn Đình thường xuyên đến đây lấy thuốc, tôi là bác sĩ điều trị chính của .
“Ừm.” Anh trầm trầm đáp lời, thậm chí không tôi.
Tôi gật đầu, thành thạo viết đơn thuốc cho .
Thực ra kê đi kê lại, luôn là mấy loại thuốc đó, chuyên trị vết thương cũ ở chân của Hoắc Ngạn Đình.
Hoắc Ngạn Đình cầm tờ đơn, đứng dậy, ra cửa, tác một mạch. Lúc này tôi mới ngạc nhiên nhận ra, mặc dù thường xuyên đến đây lấy thuốc, giao tiếp giữa chúng tôi chỉ giới hạn trong hai câu vừa rồi. Chưa từng có cuộc trò chuyện thừa thãi nào. Thậm chí hiểu biết của tôi về cũng chỉ là đại khái, dù cùng sống trong một khu nhà của quân đội.
Cô độc, bí ẩn, lạnh lùng, đó là ấn tượng của cả quân khu về .
Anh xuất thân nghèo khó, dựa vào một thân đầy thương tích từ chiến đấu mà trở thành sĩ quan quân đội trẻ nhất của quân khu.
Vô số người muốn kết giao với , như một ngọn núi băng không thể tan chảy, thường xuyên giữ khoảng cách ngàn dặm với mọi người. Thời điểm duy nhất có thể thấy là khi và vợ sánh vai bên nhau.
Người trong quân khu đều , bọn họ trông rất giống nhau, là một cặp đôi rất xứng đôi. Chỉ tiếc rằng năm ngoái vợ đã qua đời vì bệnh. Kể từ đó, Hoắc Ngạn Đình vốn đã tính cách trầm lặng nay càng ít hơn.
Dần dần, Hoắc Ngạn Đình hoàn toàn bị những người trong quân khu bỏ rơi. Dù đi đến đâu, trên đầu dường như luôn có một đám mây đen bao phủ, không khí trở nên trầm lặng và ngột ngạt, vì mọi người càng xa lánh .
“Nếu thì…” Tôi cong môi .
Là bác sĩ điều trị của , tôi quan tâm nhiều hơn đến trạng bệnh của , không quá đáng phải không?
Nếu như Lục Thừa Xuyên sẵn sàng chăm sóc vợ con của người đã khuất, tôi cũng có thể chăm sóc người đồng đội đã mất vợ của ta.
Theo lời Lục Thừa Xuyên, giúp đỡ bọn họ nhiều hơn là điều nên mà.
4.
Hoắc Ngạn Đình thường một tuần đến lấy thuốc một lần.
Khi lại đến vào một tuần sau, tôi tìm một cái cớ để giữ lại văn phòng:
“Hoắc doanh trưởng, xin lỗi, thuốc của hiện đang hết ở nhà thuốc, không thể kê .”
Tôi dối một chút, Hoắc Ngạn Đình nhanh chóng mắc bẫy.
“Vậy phải sao?” Anh nhíu mày, đôi mắt đen sáng vẫn không gợn sóng.
Tôi cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ sơ hở. Bởi vì tôi luôn có cảm giác rằng đôi mắt của Hoắc Ngạn Đình sắc bén nhạy cảm, như thể có thể vạch trần tôi bất cứ lúc nào.
“Khụ khụ. Anh đau nhiều lắm không? Hay là đợi một chút?” Để trông có vẻ thật hơn, tôi cố vờ như muốn lạt mềm buộc chặt.
Hoắc Ngạn Đình mặt không đổi sắc:
“Ừm, đau nhiều.”
Tôi lập tức tỏ ra khó xử: “Ôi, thế này thì khó xử rồi… Hay là khi thuốc về đến, tôi sẽ đích thân…”
Tôi muốn nhân cơ hội này tìm hiểu địa chỉ nhà của Hoắc Ngạn Đình.
Nhưng tôi chưa kịp ra hai chữ “mang đến” thì đã bị Hoắc Ngạn Đình trước:
“Tôi đưa cho địa chỉ nhà tôi.”
Anh trực tiếp lấy giấy bút từ túi, nhanh chóng viết địa chỉ nhà mình lên đó.
“Bác sĩ Giang, tôi chờ .”
Nói xong, đứng dậy rời đi, tác vẫn nhanh nhẹn.
Tôi cầm địa chỉ nhà ngồi trên ghế ngẩn người khá lâu.
Không phải chứ, dễ dàng đến sao? Dễ dàng đến mức tôi cảm thấy, người bị mắc bẫy là tôi, chứ không phải .
Hoắc Ngạn Đình vừa mới đi, Lục Thừa Xuyên đã đến, ta với tôi: “Vi Vi, xin lỗi, bữa sáng có lẽ không hợp khẩu vị của em, sẽ bù đắp cho em thật tốt. Xe đang ở dưới lầu, đưa em đến nhà hàng quốc doanh, chúng ta bù lại bữa ăn đó nhé.”
Bạn thấy sao?