11
“Em giận đến mức không cho quyền lo hậu sự cho em, đến phút cuối ly hôn rồi mà còn chẳng mặt em lần cuối.
Người ta em chết rồi, không tin. Nhưng rồi luật sư của em tới, bàn chuyện phân chia tài sản. Em để lại biết bao lời nhắn thoại cho con trai, không một câu dành cho .”
“Em nhất quyết đòi ly hôn, là vì sợ và con tranh giành tài sản à? Ngay cả chút niềm tin đó em cũng không có với .”
Giọng vẫn bình tĩnh, dù bên trong mang theo nỗi tủi thân rõ rệt.
Mười năm trước, Trình Việt không phải người như . Khi ấy nóng tính, lúc ly hôn năng lạnh lùng:
“Cuối cùng thì cũng như em mong muốn rồi. Em vì tự do mà cả con cũng không cần nữa.”
“Trình Việt, lên lầu ngủ đi.” – Tôi cố gắng đẩy ra, không thành.
“Có thể đừng đẩy ra không?” – Anh hỏi.
Giây tiếp theo, đầu Trình Việt tựa vào vai tôi.
Anh khẽ :
“Nếu lúc đó không đồng ý ly hôn, có phải đã có thể ở bên em đến phút cuối không? Khi đó em có sợ không?”
Tôi khựng lại.
Sợ à?
Tất nhiên là sợ rồi.
Khi nằm vào khoang ngủ đông, cảm giác cứ như đang nằm trong chính chiếc quan tài dành cho mình.
Tôi biết cái chết đã đến rất gần. Tôi rất sợ.
Nhưng trong cuộc đời này, đoạn đường cuối cùng, ai cũng chỉ có thể bước đi một mình.
Tôi đã nằm trong khoang nhỏ đó, lặng lẽ đón chờ cái chết của mình.
Lời của Trình Việt nghe giống như lời trong lúc say, cũng không hẳn. Tôi không phân biệt .
Thời gian chúng tôi xa nhau đã dài hơn rất nhiều so với quãng thời gian từng ở bên nhau.
Dù khi chia tay, cảm vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, tôi cũng chẳng còn hiểu con người hiện tại của ta nữa.
Tôi thở dài:
“Để tôi đỡ lên lầu.”
Coi như lương tâm trỗi dậy một chút .
Lần này ta rất ngoan ngoãn, để mặc tôi dìu đi.
Trình Việt vẫn nặng như cũ, bước đi chậm chạp.
Tôi đưa tay đẩy cánh cửa mà suốt mười năm qua chưa từng bước vào.
Không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ hành lang hắt vào.
Tôi đặt ta lên giường, vì đứng không vững, lại bị cái chân dài của Trình Việt vướng phải, cả người ngã nhào xuống giường, nằm đè thẳng lên ta.
…
Tôi chống người ngồi dậy, lòng bàn tay chạm trúng ngực .
Theo phản xạ, tôi bóp nhẹ một cái.
Cảm giác… cũng ra gì phết.
Chậc.
Hồi còn là vợ chồng thì không thấy ta tập tành gì cả, giờ ly hôn rồi mới bắt đầu chăm chút cơ thể.
Làm chẳng phải là cố câu dẫn người khác à?
Lúc tôi đang định ngồi dậy thì ta đột ngột giơ tay giữ tôi lại, má tôi ép sát vào lồng ngực , cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập nhanh bất thường.
“Lại muốn đi à?” – Giọng vọng ra từ lồng ngực, vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Bị ôm một cái thì cũng không sao.
Tôi lạnh mặt :
“Trình Việt, tôi có đi hay không là chuyện của tôi. Nhưng mà còn dám giở trò nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Người dưới thân bỗng dưng im bặt, thậm chí nhịp thở cũng đều đặn trở lại.
“Đang giả chết đấy à?”
Anh ta cử , nghiêng người để tôi nằm xuống bên cạnh, hai người đối diện nhau.
Đôi mắt Trình Việt dưới ánh sáng mờ tối trông đặc biệt sáng.
Anh tôi rồi :
“Tôi đang chờ em ‘không khách sáo’ với tôi đấy.”
“…”
“Từ bao giờ học trò giả say ?” – Tôi hỏi.
“Không có giả.” – Anh đáp. – “Ít nhất lúc ở dưới lầu thì không.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi, rồi bất ngờ cúi sát, khẽ cọ vào đầu mũi tôi.
Anh :
“Tống Tri Lăng, em còn sống… tôi thật sự rất vui.”
Hành này… cứ như thể chúng tôi vẫn là một cặp nhân quấn quýt.
Khi rời khỏi căn phòng đó, bước chân tôi hơi lảo đảo, trông giống như đang chạy trốn.
Nhưng tôi cũng chẳng biết mình đang trốn điều gì.
Hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa.
Có lại mạng sống, tôi sống khá thảnh thơi, cũng chẳng còn giữ kỷ luật gì.
Xuống nhà, tôi thấy Trình Việt đang ngồi ở bàn ăn, sững người mất một lúc.
Lẽ ra dù là cuối tuần thì ta cũng phải có lịch trình bận rộn chứ?
“Em dậy rồi à? Dùng bữa không?” – Anh hỏi.
Tôi quanh phòng.
Như đoán tôi đang tìm gì, :
“Tống Nghiêm Hằng vẫn chưa về.”
…
Tôi ngồi xuống bàn ăn, chọn vị trí cách xa ta nhất có thể.
Tôi tin rằng cả hai đều vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua.
Đầu bếp mang bữa sáng đến cho tôi, rồi quay lại bưng thêm phần của Trình Việt.
?
Anh ta cũng chưa ăn sáng?
Thằng con trai 15 tuổi đang ở tuổi nổi loạn của tôi, cuối tuần này không có nhà.
Nhưng nó có nhắn tin báo trước, đến ngày đi học vẫn đi đàng hoàng, không trốn tiết.
Điều này thực sự khiến bà mẹ như tôi thấy nhẹ lòng.
Còn bố nó thì không hiểu bị gì, gần như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt tôi.
Bạn thấy sao?