10
Diệp Thường Hằng bây giờ đã thêm vài phần từng trải, nét mặt cũng hằn lên dấu vết thời gian.
“Anh!” – Diệp Minh Viễn gọi.
Người đàn ông vừa tắt máy quay người lại, ánh mắt đầu tiên là cậu em phiền phức, rất nhanh đã dừng lại ở người phụ nữ đứng cạnh.
Tôi rõ ràng cảm nhận ánh mắt của ta dán chặt lên mặt mình, khựng lại vài giây. Rồi tôi nghe ta lẩm bẩm như tự :
“Đệt… gặp ma rồi sao?”
…
Gặp lại người quen, mỗi lần đều phải giải thích vụ “chết rồi sống lại” của mình, tôi bắt đầu thấy mệt.
Hay là cứ ma luôn cho rồi.
Gần hết buổi tiệc, tôi nhận tin nhắn thoại từ Tống Nghiêm Hằng:
“Mẹ ơi, con có việc, tối nay ngủ nhà . Con bảo tài xế đợi mẹ ở ngoài rồi!”
Hồi tôi còn mười mấy tuổi cũng từng ngủ nhờ nhà , nên tôi không thấy chuyện này có gì quá đáng. Hỏi vài câu cho chắc rồi cũng để nó đi.
Vừa ngồi vào xe một lúc, cửa xe bên kia đột nhiên bị mở ra, một bóng người cao lớn bước vào.
Khoảng cách gần như mới khiến tôi nhận ra, giờ khí thế của Trình Việt mạnh mẽ đến mức nào.
“Tài xế của đâu?” – Tôi hỏi.
Trình Việt dường như uống không ít rượu, trên người phảng phất mùi cồn.
Anh quay sang tôi, ánh mắt bình thản:
“Anh ta có việc nên về trước rồi.”
“Với lại,” – thêm – “tài xế của Tống Nghiêm Hằng là do sắp xếp. Về bản chất thì cũng là người của .”
Ồ. Ý là tôi đang xài nhờ tài xế nhà hả?
Vô liêm sỉ.
Tôi còn chưa thèm tính chuyện dọn vô ở ké nhà tôi đâu đấy.
Chặng đường về yên ắng lạ thường.
Vợ chồng đã ly hôn vốn dĩ không nên sống chung một mái nhà nữa. Trình Việt chắc chắn có nhà khác, còn tôi, cũng đâu thiếu chỗ để đi.
Tôi không biết ta đang nghĩ gì. Nhưng với tôi, sau một lần chết đi sống lại, tôi chỉ muốn có thêm thật nhiều thời gian bên con trai mình.
Tôi không còn tâm trí đâu để bận lòng về những mâu thuẫn và cãi vã với Trình Việt trong quá khứ. Tất cả những thứ đó, lẽ ra nên kết thúc cùng với cuộc hôn nhân đã tan vỡ từ lâu.
Xe dừng trong sân, tôi chẳng buồn để ý đến người bên cạnh, cứ thế xuống xe rồi đi thẳng vào trong.
Một lúc sau, tôi mới thấy tài xế dìu Trình Việt – say khướt – bước vào.
Anh ta đỡ nằm xuống ghế sofa trong phòng khách.
Tôi quay về phòng tẩy trang, rửa mặt. Trước khi ngủ, tôi xuống bếp rót một cốc nước. Khi đi ngang qua phòng khách, tôi thấy ánh đèn vàng dịu hắt ra trong căn phòng tối om.
Trình Việt vẫn còn ở đó, không thấy quản gia hay người giúp việc đâu, chắc họ đã đi nghỉ.
Tôi rót nước xong, đi ngang qua ghế sofa liếc một cái. Trình Việt nằm đó, như thể đã ngủ mê mệt vì say.
Vẫn đẹp trai như xưa.
Tính cách của Trình Việt không dễ chịu gì. Anh ta luôn cho rằng tôi mãi không quên trai của ta. Có lẽ trong lòng cũng luôn để bụng chuyện cuộc hôn nhân năm xưa có phần bị ép buộc.
Bởi chuyện đó đại diện cho một cuộc đời mà ta không có quyền lựa chọn.
Có lẽ trong đó còn có chút xấu hổ. Dù sao tôi cũng từng là vị hôn thê của trai ta mấy năm liền, khiến như thể một kẻ nhặt đồ người khác bỏ. Tôi lại còn lớn hơn 4 tuổi, chắc chắn không thích phụ nữ hơn tuổi mình.
Thời điểm đó, tôi đã quá mệt mỏi. Sau khi phát hiện mình mắc bệnh nan y, tôi càng không muốn tiếp tục dây dưa với Trình Việt.
Tôi phải nghĩ cho con trai.
Dù sao thì lúc ấy Trình Việt cũng đã có chỗ đứng vững chắc trong Trình thị, sớm muộn gì cũng thành công.
Tôi biết nếu mình chết, theo pháp luật ta sẽ chia tài sản, vì tôi nhất định phải ly hôn.
Khi ly hôn, tôi không cho ta lấy một đồng nào – để ta ra đi tay trắng.
Tôi không rộng lượng đến mức để ta mang tiền của tôi đi nuôi người phụ nữ khác. Tài sản của tôi, chỉ để lại cho con trai.
Nghĩ , tôi bỗng thấy lương tâm cắn rứt một chút, liền giơ chân đá nhẹ vào ống chân Trình Việt.
“Trình Việt, dậy đi.”
Anh ta từ từ mở mắt, đôi mắt trông như chẳng có tiêu cự.
Nhưng chỉ một lát sau, bất ngờ đưa tay kéo tôi lại. Cái ly trong tay tôi nghiêng đi, nước trong ly đổ lên người ta, còn tôi thì ngồi xuống bên cạnh, ly nước trong tay chỉ còn một nửa.
Trình Việt chẳng có phản ứng gì với việc bị đổ nước lên người. Anh ta tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Trước khi tôi kịp mắng , đã lên tiếng:
“Lại đến gặp trong mơ à?”
Trong mơ?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì nghe tiếp:
“Lâu lắm rồi em không đến. Mấy năm nay con trai cũng lớn rồi. Em vẫn còn giận sao?”
Giận?
Tôi chưa từng giận Trình Việt.
Anh tiếp, giọng đều đều, chẳng mang chút oán trách:
Bạn thấy sao?