Trở Về Nơi Bình [...] – Chương 8

Chương 8

8

Hoa hướng dương mới chỉ vừa nhú mầm, còn chưa kịp lớn, thì La Đồng đã gọi điện cho tôi.

Từ trước đến nay, nó luôn xây dựng hình tượng là một người phụ nữ độc lập không vì con cái mà bị trói buộc trong gia đình, lúc nào cũng phải mạnh mẽ và tự tin.

Nhưng cái “độc lập” ấy, là dựa vào tôi người mẹ đã hy sinh tuổi già để trông cháu, để giữ cho mái ấm của nó yên ổn.

Vậy mà tôi mới rời đi chưa bao lâu, giọng của nó đã mất đi quá nửa khí thế, chỉ còn lại mỏi mệt:

“Mẹ… mẹ hết giận chưa?

Hết giận thì về nhà đi…”

“Tôi không muốn quay lại, cũng sẽ không quay lại.

Dù là quét dọn hay chăm sóc Tiểu Bảo, hai người chia nhau ra một chút, cũng chẳng đến mức mệt c/h/ế/t đâu.

Tôi muốn sống cuộc đời của riêng mình.”

La Đồng còn chưa kịp đáp lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào giận dữ của Trình Bách Xuyên:

“Nhà chúng tôi mất 200 triệu bồi thường, giờ không còn đồng tiết kiệm nào cả, đang là lúc cả nhà phải cố gắng vượt qua, mà bà thì bỏ là bỏ!

Sao bà có thể ích kỷ như chứ!”

“Bà có biết Tiểu Bảo tiêu chảy bao nhiêu lần không?

Nhập viện bao nhiêu lần không?

Có biết tôi với La Đồng bị sếp mắng bao nhiêu lần vì chuyện đưa đón con không?

Bố tôi không đi câu cá nữa, mẹ tôi cũng cố gắng giúp đỡ, chỉ có bà là nghĩ đến việc sống sung sướng một mình!”

Tôi bật khẽ, đặt điện thoại lên bàn và mở loa ngoài.

Thay vì nghe họ dùng đạo lý để trói buộc tôi, chi bằng tranh thủ thời gian trồng thêm mấy khóm hoa còn hơn.

“Trình Bách Xuyên, mấy việc đó vốn dĩ là việc các người phải .

Không thể vì tôi từng giúp đỡ, mà thành trách nhiệm suốt đời của tôi.

Trước đây tôi vì các người mà trâu ngựa, sau lưng lại bị chửi là đồ ngu cuộc sống như thế, tôi chịu đủ rồi.”

“Mẹ, Bách Xuyên ấy…”

Tôi dứt khoát cắt lời La Đồng:

“La Đồng, có phải con nghĩ rằng sau khi Trình Bách Xuyên mắng tôi một trận, con chỉ cần giả vờ một câu kiểu ‘ ấy không có ý đó’ rồi khéo léo nhờ tôi giúp, là tôi sẽ ngoan ngoãn quay về?

Trước kia là vì mẹ thương con, còn bây giờ mẹ nghĩ… mẹ nên học cách thương lấy chính mình trước.”

Ngay lúc đó, một bàn tay từ bên cạnh kéo tôi ra sau rồi đứng chắn trước điện thoại.

“Ớ, con bé này đúng là lòng dạ độc ác!

Hùa với người ngoài bắt nạt mẹ ruột mình, học bao nhiêu sách vở cũng đổ xuống sông hết rồi hả?

Uống chút sữa Tây là tưởng mình giỏi giang lắm, hóa ra chỉ là đồ vô lương tâm!”

“Cái đó chưa là gì!

Chồng của A Cúc mới là thứ khốn!

Mồm miệng như nối liền với ruột già, không biết năng thì thôi, cứ như cái miệng để ị !

Ăn bám mà còn ra vẻ ta đây, thiệt muốn tát cho nó hai cái xem mặt dày đến đâu!”

“Sao không gì nữa rồi?

Câm rồi hả?

Xong đời rồi! Người vừa xấu vừa ngu, đúng là hết thuốc chữa!”

Nhìn mấy bà hàng xóm cùng xúm lại mắng xối xả giúp tôi, tôi không nhịn mà bật rạng rỡ.

Họ không hiểu vì sao tôi không trồng rau mà đi trồng hoa, vẫn sẵn lòng giúp tôi.

Nghe xong chuyện của tôi, họ không chút do dự đứng về phía tôi, dùng hết những câu độc mồm độc miệng nhất trong đời để “trả đòn” giùm tôi.

[Mẹ… mẹ sao không là bên mẹ có người ?

Con… con còn có việc, con cúp máy trước đây. Hôm khác con gọi lại nha…]

Con tôi giống tôi nhất ở cái tính sĩ diện.

Nó biết việc mình không đường hoàng, bây giờ bị người ta nghe thấy hết, chắc đời này cũng chẳng còn mặt mũi nào quay về làng.

Sau khi điện thoại đưa lại cho tôi, mấy bà già vẫn còn chặc lưỡi chưa dứt:

“Lần sau mà gặp lại, phải xả tiếp cho nó một trận tơi bời!”

Nhìn bộ dạng phẫn nộ thay tôi của họ, tôi chợt nhớ đến chị hàng xóm hôm trước.

Có lẽ, chị ấy có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến đứa con kiêu hãnh của tôi phải cúi đầu, gọi điện nhờ vả mẹ như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...