6
Tôi khá thân với nhà hàng xóm , cháu của họ là học cùng lớp với Tiểu Bảo, tôi cũng hay đi chợ chung với chị cả trong nhà đó.
Chính vì , tôi mới yên tâm gửi Tiểu Bảo sang chơi.
Thấy tôi gọi KFC, Tiểu Bảo vui như tết, ôm hộp đồ ăn chạy đi ăn cùng mà không buồn liếc tôi một cái.
“Không phải chị cưng thằng cháu lắm sao?
Hôm nay thế nào lại cho nó ăn mấy thứ này?
Tôi cứ tưởng chị xuất viện về là phải bồi bổ lại cho nó đàng hoàng đấy.”
Chị cả vừa vừa liếc xuống chân tôi:
“Tôi biết chị thấy mình còn đi lại , cũng phải lo cho thân thể nữa chứ.
Sao cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng trông cháu.”
Tôi chỉ gượng, không giải thích nhiều, chỉ hôm nay mình sẽ về quê, sau này không ở lại đây nữa.
“Chị nghe ai gì rồi phải không?”
Chị ấy quanh trái phải, chắc chắn không có ai mới nhỏ giọng hỏi.
Thấy chị như , lòng tôi bắt đầu chùng xuống.
Mấy ngày nay, đã có quá nhiều điều khiến tôi thay đổi nhận thức, nên tôi cũng không ngại nghe thêm một chuyện nữa.
Tôi cúi đầu, ra vẻ buồn bã:
“Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại như …
Thôi thì về quê sống cho xong, không ở lại nữa.”
Chị cả nghe như trút gánh nặng, ánh mắt tôi đầy thương cảm:
“Chị cũng đừng để bụng mấy lời người ta .
Cái gì mà không đáng tiền, cái gì mà chuyên đi trâu ngựa cho người ta , toàn là lời cho có thôi.
Chị rõ họ như cũng tốt.
Cầm lương hưu sống cho khỏe, còn hơn ở đây khổ sở, đúng không?”
Lúc này tôi mới biết, những người tôi tưởng thật thà như vợ chồng ông bà thông gia lại rêu rao về tôi như thế trong khu.
Họ tôi vì sợ không ai nuôi nên mới ép con gả vào nhà giàu, rồi mặt dày chuyển đến sống với con rể, cái gì cũng nhận miễn sao ở lại.
“Họ thì khác gì chúng ta?
Tôi với lão Trình sinh con là vì nhau thật lòng!
Người ta bảo đối xử tốt với con thì con sẽ đối xử tốt lại tôi thấy chưa chắc đâu.
Nếu phải giúp việc miễn phí cho con cái để đổi lấy dưỡng già, tôi không , tôi còn biết xấu hổ mà!”
“Thôi kệ người ta muốn ở lại thì cứ cho ở lại đi, dù sao cũng là thông gia, đuổi thì cũng khó xử.”
“Gì chứ?
Chúng tôi bắt bà ấy việc á?
Tôi còn rủ bà ấy đi nhảy quảng trường cho vui đấy chứ, bà ấy không chịu, sợ tụi tôi tranh mất việc của bà ấy ấy!”
Nhìn sắc mặt tôi càng lúc càng kém, chị cả đưa tay vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
“Chị yên tâm, sống cạnh chị bao lâu nay, thật lòng giả ý tôi ra hết.
Chưa từng thấy ai vì tính toán mà lại vừa bỏ tiền vừa bỏ công như chị.
Lần này nghe rõ rồi cũng tốt, chứ chẳng lẽ muốn người ngốc cả đời?”
Phải rồi. Nếu không phải vì cú ngã ấy, chẳng phải tôi đã định người ngốc cả đời sao?
Tôi nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc, lần nữa cảm ơn chị cả thật lòng.
Trước lúc rời đi, chị đưa cho tôi một gói hạt giống.
Chị đó là hạt hoa hướng dương trồng lên vừa đẹp vừa có thể ăn, còn sống là còn hy vọng.
Tôi gật đầu, bước lên con đường trở về quê.
Nhìn căn nhà phủ đầy bụi vì đã lâu không có người ở, trái tim trống rỗng của tôi dường như lấp đầy trở lại.
Chị cả đúng, chỉ cần còn sống thì nhất định có thể tiếp tục sống cho ra sống!
Tôi đi nạp lại điện, nước, gas xong thì vứt điện thoại sang một bên, bắt tay vào dọn dẹp ngôi nhà cũ.
Trước kia tôi cứ nghĩ mình càng lúc càng già yếu, mà hôm nay tôi lại thấy càng càng có sức.
Vì khi trở lại nơi này rồi, không ai có thể đuổi tôi đi, và cũng chẳng ai còn quyền đuổi tôi đi nữa.
Tôi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ của mình, thì trời cũng đã tối.
Còn điện thoại của tôi đã bị gọi đến mức nổ tung.
Bạn thấy sao?