4
Nghe thấy lời của La Đồng, tôi hoảng hốt chạy trốn vào cầu thang, phản xạ đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là tức giận hay chất vấn, mà là muốn trốn tránh.
Con tôi… lại mong tôi bị xe đâm sao?
Đứa con do chính tôi nuôi lớn, tại sao lại trở thành người như thế này?
Nước mắt lã chã rơi xuống, tai tôi như ù đi, không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi lau nước mắt, cố gắng căng tai lắng nghe tiếp.
La Đồng và Trình Bách Xuyên chắc là xin nghỉ để quay về.
Họ vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, còn cắm nhầm một lần.
[Một phát bắt bọn mình bồi thường hai trăm triệu, nhiều quá rồi đấy!
Mẹ em chẳng còn cái nhà cũ ở quê sao?
Bảo bà bán đi cho rồi, ở đây rồi thì cái nhà cũ đó giữ lại gì?
Nói thật, bà ấy lời chán, đây là nhà mới đấy.]
Trình Bách Xuyên vừa vừa hối thúc La Đồng, vẻ mặt sốt ruột:
“Nếu em ngại mở miệng thì để .
Bà già còn giữ tiền gì nữa?
Sau này chẳng phải cũng để lại cho bọn mình hay sao?
Em thấy đúng không?”
Cuối cùng cũng cắm chìa khóa vào, tôi thấy La Đồng gật đầu:
“Anh đừng kiểu như lần trước đấy.
Phải khéo một chút, cái nhà đó là do bố mẹ em cùng nhau dựng nên, bà quý lắm.”
Được sự đồng ý, mặt Trình Bách Xuyên mới nở chút nụ :
“Em biết mà, vốn là kiểu người chẳng giỏi ăn .
Nhưng kể cả bà không vui thì sao chứ?
Dù sao bà cũng chỉ có mình em là con thôi.”
Đầu óc tôi như nổ tung.
Họ ức hiếp tôi… vì tôi không còn bố mẹ, không còn chồng, không còn ai bên cạnh.
Vì tôi chỉ có một mình.
Nhưng người đẩy tôi vào hố sâu này… lại chính là con tôi.
Đúng , tôi đã chẳng còn gì nữa, thì còn sợ gì mất thêm một đứa con chưa bao giờ xem tôi là mẹ?
Tôi lau nước mắt, bước thẳng vào nhà.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, tôi lặng lẽ đi vào phòng mình.
“Mẹ? Không phải mẹ bị gãy xương sao? Sao lại xuất viện nhanh thế?”
[Mẹ, mẹ về sau bọn con có nghe thấy gì không đấy?]
Chỉ trong hai ngày, căn phòng vốn nhỏ gọn gàng của tôi đã bị chất đầy hộp giấy, thùng carton và chai nhựa bị dẫm bẹp, mùi bốc lên nồng nặc.
La Đồng và Trình Bách Xuyên theo vào, lập tức phải bịt mũi, vội lùi ra khỏi phòng để thở không khí trong lành.
Mẹ chồng tôi cũng có lương hưu, bà có thói quen đi nhặt mấy thứ này về tích lại để bán, bán chẳng bao nhiêu mà nhà cửa bốc mùi khó chịu.
Trước đây tôi đã khuyên nhủ mãi mới khiến bà dừng lại, mà tôi chỉ đi viện có hai ngày, bà lại tái diễn như cũ.
Căn phòng của tôi, lại là căn duy nhất trong nhà không có khóa, ai cũng có thể tự tiện ra vào.
[Mẹ, mẹ về đúng lúc đấy, dọn lại đống này đi, thối quá rồi…
A lô? Gì cơ?
Gọi lên đồn công an rồi à?
Chuyện gì thế này!
Đợi đấy, với La Đồng tới ngay!]
Trình Bách Xuyên nhận cuộc điện thoại, giọng hoảng hốt, vội quăng lại một câu dặn tôi đón Tiểu Bảo rồi kéo La Đồng chạy biến ra khỏi nhà.
Với con , tôi đã hết hy vọng. Với con rể, lại càng chẳng trông mong gì.
Nhưng Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ vô tội.
Tôi không đành lòng để thằng bé một mình ở trường, bị bỏ mặc không ai đón.
Tôi quyết định dọn dẹp xong xuôi, rồi sẽ đến đón nó xem như lần cuối cùng gặp cháu.
Bạn thấy sao?