2
Giọng của Trình Bách Xuyên vang rất lớn, khiến hai bệnh nhân và người nhà ở hai giường còn lại dù có muốn giả vờ không nghe cũng không thể, đành phải lặng lẽ kéo rèm giường lại.
Hành tế nhị ấy tôi đỏ mặt trong thoáng chốc.
Tôi không thích than thở, lại càng không muốn chuyện nhà mình bị phơi bày trước mặt người ngoài.
Nhưng tôi nghĩ mình cần phải rõ về trạng của mình.
Lúc tôi bị ngã, quả thật đau đến mức không thể đứng dậy nổi, may có người tốt bụng đưa tôi vào bệnh viện.
Bác sĩ khám xong bảo tôi không bị gãy xương, chỉ là tổn thương cơ, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn.
Tôi có lương hưu, không cần ai chăm sóc đặc biệt, chỉ cần giao việc nhà và việc đưa đón Tiểu Bảo cho ông bà thông gia là rồi.
Tôi hiểu thời buổi bây giờ khó khăn, áp lực cuộc sống nặng nề, người trẻ lo sự nghiệp là chuyện nên .
Nhưng ba người già chúng tôi đều khỏe mạnh, thay phiên nhau việc, chẳng thể nào tạo thêm gánh nặng cho vợ chồng nó.
Chuyện lần này tôi ngã, cũng không đến mức phải cãi nhau.
[La Đồng, cưới em thì phải lo cho mẹ con em là điều đương nhiên.
Nhưng cưới xong rồi chẳng lẽ còn phải để ba mẹ giặt đồ nấu cơm cho mẹ em nữa sao?
Anh cưới vợ, đâu phải cưới mẹ vợ về thái hậu!
Ba mẹ nuôi lớn đâu dễ dàng gì, tuyệt đối không để họ vì mà phải hầu hạ người khác như trâu như ngựa!]
Lời hướng về con tôi, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng.
Những lời muốn giải thích lập tức chuyển thành đối chất.
“Trình Bách Xuyên, lúc trước tôi đang sống yên ổn ở quê là do chính năn nỉ tôi về nhà ở!
Lúc La Đồng mang thai, ở cữ là tôi chăm sóc!
Sau khi sinh con, vẫn là tôi chăm!
Giặt đồ, nấu cơm trong nhà cái gì mà tôi chưa ?
Tôi giặt đồ có phân biệt đồ của ba mẹ mà ném ra ngoài sao?
Tôi nấu cơm có từ chối nấu cho ba mẹ không?
Tất cả những việc tôi , coi là điều hiển nhiên.
Bây giờ ba mẹ chưa tay chân gì đã bảo tôi là thái hậu?
Thái hậu nào lại thành ra bộ dạng thế này?
Ba mẹ nuôi cực nhọc, chẳng lẽ tôi nuôi con tôi thì dễ dàng chắc?
Hôm nay cho rõ ràng đi!”
Tôi gắng sức ngồi dậy trên giường bệnh.
Tôi không phải người hay nhiều, nếu hôm nay không , ngày mai chẳng biết sẽ có bao nhiêu người nghĩ tôi là loại mẹ vợ bám riết nhà con rể, chỉ biết rắc rối!
Trình Bách Xuyên rõ ràng không ngờ tôi người bình thường hiền lành, nhẫn nhịn, việc gì cũng nhận lại đột nhiên đem mọi chuyện ra thẳng.
Mặt ta khi xanh khi trắng, ánh mắt liên tục liếc sang La Đồng.
Bọn họ là người lớn, lại đã cha mẹ, tôi cũng chẳng muốn khiến họ mất mặt.
Tôi vừa vén chăn định xuống giường thì một bàn tay giữ tôi lại.
Là con tôi, La Đồng.
Nó cúi đầu, không tôi, miệng thì không ngừng:
“Mẹ, mẹ đừng tính toán chi ly thế.
Thật ra Bách Xuyên cũng có lý.
Bọn con bận đi , thật sự không thể chăm sóc mẹ .
Hay là mẹ ở bệnh viện vài hôm, hoặc hộ lý cũng .
Bà Trương cũng mà, mẹ chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”
Bà Trương trong lời nó , là bà lão độc từng sống cạnh nhà chúng tôi.
Chồng mất sớm, con trai thì gặp tai nạn trong lúc việc, về già bị lẫn, phải hộ lý trông nom.
Ai biết bà cũng thương cảm cho bà, ai cũng bà tội nghiệp vì không còn con cái bên cạnh nên tuổi già mới thê thảm đến .
Nhưng tôi có con mà!
Con tôi khỏe mạnh, còn đang đứng sừng sững trước mặt tôi, mà chẳng muốn chăm sóc tôi, thậm chí chẳng buồn hỏi kỹ bệnh , chỉ muốn đẩy tôi, người mẹ ruột ,cho hộ lý trông coi.
Toàn thân tôi lạnh toát, và lúc đó tôi chợt nhận ra:
Trong mắt La Đồng bây giờ, tôi thật sự là một gánh nặng.
Bạn thấy sao?