Ngày mưa, tôi đi đón cháu ngoại tan học thì ngã một cú, phải nhập viện.
Tôi nằm trên giường bệnh, gửi tin nhắn vào nhóm gia đình, nhờ thông gia có xe đến đón cháu, nhờ bà thông gia ở nhà nấu chút cơm, rồi gọi con tiện đường về qua đón tôi.
Ngay lúc bấm gửi, tôi mới nhận ra điện thoại đã bị khóa do hết tiền.
Tôi bụng đói nằm chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng lại đợi con rể tới, vừa thấy mặt đã quát nạt thẳng vào tôi.
“Mẹ, mẹ không thể cẩn thận hơn một chút sao?
Tiểu Bảo ở trường lo đến phát khóc!
Bố mẹ con thì lớn tuổi rồi mà còn phải nhịn đói chờ mẹ ở nhà!
Mẹ không thể bớt khiến tụi con phải lo lắng một lần à!”
Nhưng rõ ràng tôi còn lớn hơn bố mẹ nó hai tuổi.
Tôi quay đầu sang con , người đang im lặng đứng bên cạnh.
“Con cũng thấy mẹ là gánh nặng sao?”
1
Tôi không nghĩ đó là một câu hỏi khó để trả lời.
Khi chồng tôi qua đời vì tai nạn xe, con tôi mới chỉ ba tuổi.
Bố mẹ chồng chê tôi sinh con , nên sau khi chồng tôi mất, chia xong tài sản thì họ cũng biến mất, không hề đoái hoài gì đến mẹ con tôi, càng không đến chuyện giúp đỡ.
Chỉ có bố mẹ ruột của tôi là vất vả cùng tôi nuôi nấng con bé khôn lớn.
Về sau, tôi gượng dậy từ nỗi đau mất chồng, một mình nuôi con ăn học đến đại học, dành dụm tiền của hồi môn cho nó, rồi gả con đi.
Chuyện tôi dọn về sống chung với vợ chồng nó, là do chính con rể tôi năn nỉ khi con mang thai.
Nó bố mẹ mình nuôi con cái rất cẩu thả, giờ chỉ yên tâm đi nếu có tôi , mẹ ruột tự tay chăm sóc cho đứa bé trong bụng.
Nhìn con đang nghén ngẩm mệt mỏi, tôi giả vờ không thấy vẻ mặt khó chịu của ông bà thông gia mà gật đầu dọn vào sống cùng.
Tôi có lòng tự trọng, cũng có lương hưu.
Tôi chưa từng ngửa tay xin ai đồng nào, chỉ luôn móc tiền ra cho người khác.
Dọn dẹp tôi , cơm nước tôi nấu, cháu ngoại tôi đi đón, nên dần dần ông bà thông gia cũng chẳng còn ý kiến gì nữa.
Từ nhỏ tôi đã dạy con rằng, bất kể là con trai hay con , nhất định phải tự lập, phải mạnh mẽ.
Tôi không hiểu, một người như tôi, vì sao lại bị xem là gánh nặng?
Con tôi đáng lẽ phải là người hiểu tôi nhất.
Nhưng khi nghe tôi hỏi, nó chỉ nhíu mày, đưa tay xoa trán đầy mệt mỏi.
“Mẹ, mai con với Châu đều phải đi , nhà giờ cũng đang rối tung cả lên.
Bọn con đã chạy tới đón mẹ rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa?”
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, câu ấy như đóng đinh tôi vào giường bệnh.
Đó là câu trả lời của nó sao?
Cơn đau ở đùi lan theo từng sợi cơ, từng tấc thịt, truyền sâu vào tim tôi.
Tôi đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau, không tin nổi, muốn cất lời hỏi cổ họng như nghẹn lại, không thốt nên lời.
[Người già rồi là thế đấy, chỉ biết nghĩ cho mình, chẳng chịu nghĩ cho bọn trẻ chút nào.]
Con rể tôi tôi từ đầu đến chân hai phút, ánh mắt đầy oán trách thay đổi từng chút một.
[Rốt cuộc mẹ bị sao? Có gãy xương không?]
Một câu hỏi thăm ấy khiến tôi cũng nguôi đi phần nào.
Vợ chồng là một thể, thái độ của con rể thực chất cũng phản ánh thái độ của con tôi.
Con người đôi lúc cũng có lúc nóng nảy, lỡ lời.
Nhưng lúc này họ còn biết quan tâm tôi, là đủ rồi.
[Thật ra mẹ…]
Tôi chưa kịp hết thì chưa đầy hai, ba phút trôi qua, con rể đã vội cho rằng tôi bị gãy xương.
Nó nhíu mày, vẻ mặt đầy phiền toái, cắt ngang lời tôi:
“Vậy sau này ai đưa đón Tiểu Bảo?
Ai nấu cơm?
Ai dọn dẹp nhà cửa?
Tuần sau con lại phải đi công tác rồi, biết bao nhiêu việc!
Mẹ, lần này mẹ ngã thật không đúng lúc chút nào!”
Thì ra, trong lòng nó, tất cả những việc đó đều là trách nhiệm của tôi?
Tôi đã coi nó như con trai ruột, trong mắt nó, tôi chỉ là người giúp việc!
Khác ở chỗ là, người giúp việc này không chỉ không trả tiền, mà đến khi bị bệnh, không việc cũng bị trách mắng.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, con vội vỗ nhẹ lưng Trình Bách Xuyên, ra vẻ che giấu, vội vàng giải thích:
“Mẹ, ấy chỉ mà không nghĩ thôi, mẹ đừng để tâm.
Bác sĩ có khi nào mẹ xuất viện không?
Đến lúc đó con sẽ đón mẹ về nhà nghỉ ngơi cho tốt…”
“Đón về?”
Con rể lập tức ngắt lời
“Đón về rồi ai chăm?
Nhà mình đâu có dư tiền mà người giúp việc!”
Bạn thấy sao?