Trở Về Những Năm [...] – Chương 5

Phần 5

“Tôi đã kết hôn, hiện tại đang nội trợ toàn thời gian.”

Tôi uống một ngụm nước soda, nó sủi bọt lên sùng sục.

Giang Bắc rõ ràng là bất ngờ, cũng không quá kinh hãi.

“Anh không ngạc nhiên sao?”

“Ừm ~” Anh ta lắc đầu: “Chỉ là hơi buồn thôi.”

Khuyên tai trên tai trái ta lóe sáng, giống như ánh sáng trong đôi mắt ta.

Mưa đã tạnh, trời dần tối, tôi cũng phải về nhà.

Giang Bắc đề nghị đưa tôi về, rằng mình vừa mới mua một chiếc xe mới.

Tôi rất tò mò, ta kéo tấm vải đen, bên trong là một chiếc xe máy rất ngầu.

Thời đại này, người có thể mua xe máy hoặc là giàu có hoặc là quý tộc, có vẻ như Giang Bắc là một công tử nhà giàu kín tiếng.

Sống bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng ngồi xe máy.

Tôi gần như không do dự mà ngồi lên, khi ngồi trên xe máy đón gió, tôi mới cuối cùng trở lại là chính mình.

Trở lại là Lâm Nhu của thuở ban đầu, nhiệt , tự do, muốn gì thì .

Đáng tiếc là đã nhanh chóng đến nhà, Giang Bắc sợ tôi khó xử, cố ý dừng lại ở đầu ngõ.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!

“Lâm Nhu, lần sau nếu không vui, có thể gọi điện cho tôi.”

Anh ta tác gọi điện thoại với tôi, tôi mỉm gật đầu, tháo mũ bảo hiểm đưa lại cho ta.

Khi về đến nhà, Trần Nam vẫn đang đợi tôi.

Có vẻ như cơn sốt của đã nặng hơn, nằm trên giường với khuôn mặt đỏ bừng.

Khi thấy tôi mở cửa bước vào, ngồi dậy rồi lại uể oải nằm xuống.

Trần Nam tôi , tôi hỏi gì, có phải não bị hỏng rồi không, bỗng nhiên thốt lên một câu.

“Thật đẹp.”

Đúng là bị sốt đến mê sảng rồi, lại còn những lời ngọt ngào như .

Tôi bước đến sờ trán , nóng đến đáng sợ.

Trần Nam vô thức đặt tay lên tay tôi, “Tiểu Nhu, muốn hôn em.” Nói xong, bắt đầu hôn lên những ngón tay của tôi.

Trời ơi, đây không phải sốt nữa rồi. Tôi gạt tay Trần Nam ra, cảm thấy ngủ chung với thật khó chịu, liền cầm gối chạy sang phòng mẹ chồng.

“Mẹ, hôm nay con ngủ với mẹ nhé.”

Sau đó, mỗi ngày tôi đều ra ngoài chơi với Giang Bắc, hoàn toàn coi Trần Nam như người vô hình.

Không quan tâm mỗi tối về nhà có mặc quần áo hay không, hay giả vờ yếu ớt, hoặc thỉnh thoảng tìm cách quyến rũ tôi. Tôi như Liễu Hạ Huệ, ngồi cạnh mà vẫn giữ bình tĩnh.

Chơi với Giang Bắc, tôi mới nhận ra kiếp trước mình đã bỏ lỡ một cuộc sống thú vị như thế nào. Tôi cùng nhóm của ta nghiên cứu về ban nhạc, đi xe máy khắp thành phố tìm kiếm cảm hứng sáng tác.

Đứng bên bờ biển chờ bình minh lên, chụp ảnh bìa cho album đầu tiên. Dưới hoàng hôn, chúng tôi uống bia, thỏa sức mơ về tương lai.

Đó là một thế giới mới mà Lâm Nhu trước kia – người luôn bị giam hãm trong gia đình và bên cạnh Trần Nam chưa từng chạm đến.

[ – .]

Sau khi sống thật với chính mình, tôi mới nhận ra kiếp trước mình đã sống phí.

Cho đến tối hôm đó, tôi về muộn hơn thường lệ, Giang Bắc như thường lệ đưa tôi đến đầu ngõ.

Nhưng dưới ánh đèn đường, một bóng người cao gầy chậm rãi tiến về phía tôi.

“Tiểu Nhu.”

Nụ trên mặt Giang Bắc đông cứng lại, tôi quay đầu , nhận ra người đến, vừa lúc nghe thấy tiếng Giang Bắc buột miệng: “Thầy.”

Hóa ra Trần Nam là thầy giáo của Giang Bắc.

“Sao không ở trường học mà lại ở đây gì?”

Giọng Trần Nam rất khó chịu, không biết bình thường dạy học có nghiêm khắc như không.

Giang Bắc chỉ vào Trần Nam: “Anh ta không phải là chồng đấy chứ.”

Tôi gật đầu.

“Bảo sao lúc trước khóc đau đớn như , hóa ra là vợ của vua mặt lạnh.”

Rõ ràng Giang Bắc và Trần Nam không hợp nhau.

“Thôi, về trường đi.”

Tôi nhẹ nhàng đẩy Giang Bắc.

“Em khóc à?”

Trần Nam lại lên tiếng hỏi.

“Đang yên đang lành sao lại khóc?”

“Cái đó phải hỏi chứ, nếu tốt thì Tiểu Nhu sẽ khóc sao?”

“Cậu có quyền gì gọi ấy là Tiểu Nhu?”

Trần Nam lạnh lùng liếc Giang Bắc, ra hiệu cho ta rời đi.

“Chuyện vợ chồng chúng tôi không liên quan đến cậu.”

Nhưng Giang Bắc còn bướng bỉnh hơn tôi tưởng, ta bất ngờ nắm lấy tay tôi.

“Tiểu Nhu ở bên tôi rất vui.”

“Rất. . . vui sao?”

Trần Nam nhướng mày, khinh thường.

“Lâm Nhu, về nhà với .”

Anh đưa tay về phía tôi, nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà đặt tay mình vào tay . Dù sao đây cũng là lần đầu tiên chủ muốn nắm tay tôi.

Nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nam, tôi bỗng thấy thật giả tạo.

Ký ức không ngừng quay về khoảnh khắc tôi gần chết.

Lúc đó tôi chỉ còn hơi thở yếu ớt, đã rất lâu không thể mở miệng chuyện. Nhưng ngày hôm đó tôi bỗng có thể , tôi biết đó là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

Tôi cẩn thận hỏi Trần Nam: “Nếu em chết, có buồn không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...