Trở Về Những Năm [...] – Chương 3

Phần 3

Bàn tay Trần Nam đột nhiên sờ qua.

Tôi ngoái đầu lại, trông trông vô cùng khó chịu.

Trước đây mỗi sáng khi chúng tôi cùng nằm trên giường, tôi đều chủ hôn một cái.

Trần Nam khẽ áp sát, rõ ràng đang chờ đợi tôi.

Tóc rối bù, ánh mắt mơ màng, ngay cả đôi môi cũng đỏ hơn bình thường, như thể vừa bôi son.

Tôi dùng tay đẩy mặt ra, mẹ kiếp, tôi không muốn tự hạ thấp mình nữa.

“Hôm nay không hôn sao?”

Tôi lạnh: “Không phải không phải không thích hôn vào buổi sáng sao?”

“Không có không thích, có thể chấp nhận .”

Giọng hơi khàn, giọng điệu rất nghiêm túc.

Cái gì gọi là chấp nhận chứ, là sếp của tôi à?

“Vậy thì chủ đi.”

Ánh mắt vốn mơ màng của Trần Nam đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn nhiều, rõ ràng là đã bị sốc.

“Tại sao lúc nào cũng là em chủ ? Anh không có miệng à?”

Bao nhiêu năm nay, mỗi lần thân mật đều do tôi cầu xin .

Tôi chỉ quá thôi, chứ không phải sinh ra đã đê tiện.

Trần Nam lặng lẽ rút lui, có vẻ trong lòng quả thật không có tôi, ngay cả việc chủ tìm tôi để giải quyết nhu cầu sinh lý cũng quá khó với .

Nhìn sự khó chịu của dưới lớp chăn mỏng, tôi không nhịn mà thầm nhạo.

Vậy thì nhịn đi.

Tôi thay đồ ngủ, ôm bộ quần áo mới mua hôm qua ra ngoài, định đem đi giặt.

“Tiểu Nhu.”

Trần Nam đột nhiên gọi tôi từ phía sau.

“Hình như hơi sốt.”

“Sốt thì đi khám bác sĩ, em biết chữa bệnh sao?”

Khi tôi chưa chẩn đoán, tôi thường xuyên bị sốt nhẹ.

Tôi từng với Trần Nam rằng muốn nhờ đưa tôi đến bệnh viện khám.

Anh đã trả lời tôi đúng như , giờ tôi chỉ đang trả lại nguyên câu đó cho mà thôi.

Trần Nam lại bị tôi cho ngẩn ngơ, rõ ràng vẫn chưa hiểu ra.

Anh đành phải chậm rãi bò dậy khỏi giường, rồi cởi áo để thay sơ mi mới.

Nhưng sờ sờ tủ đầu giường, chẳng thấy quần áo đã chuẩn bị sẵn đâu.

Anh mấp máy môi, rõ ràng còn muốn gọi tôi.

Tôi chỉ giặt quần áo của mình, còn quần lót vừa thay ra thì ném đi thật xa.

Dán mặt lạnh giặt quần lót, tôi sẽ không đâu.

Mẹ chồng dẫn con vừa từ ngoài về, thấy tôi đang giặt đồ, bà ấy tươi đi lại gần.

[ – .]

“Để mẹ cho.”

Tuy Trần Nam bạo lực lạnh, mẹ chồng đối với tôi thực sự rất tốt.

Nếu không có mẹ chồng luôn giúp đỡ tôi, kiếp trước có lẽ tôi đã c.h.ế.t sớm hơn.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!

“Không sao đâu, con giặt gần xong rồi.”

Mẹ chồng vẫn giành lấy quần áo trong tay tôi, rồi liếc mắt ra hiệu cho tôi vào nhà trước.

“Con đừng giận A Nam nữa, hôm qua mẹ đã mắng nó một trận rồi. Nó biết lỗi rồi, hôm nay hai đứa bù lại ngày kỷ niệm đi, con muốn gì thì cứ .”

Tôi theo hướng mắt mẹ chồng về phía phòng ngủ, Trần Nam đang thắt cà vạt.

Biết tôi đang , thậm chí còn gượng một cách khô khan.

“Không cần đâu, ngày kỷ niệm đã qua rồi. Hôm nay con có việc, phải ra ngoài.”

Tôi đã qua cái tuổi mơ mộng về ngày kỷ niệm từ lâu rồi.

Có thể trẻ lại lần nữa, tôi chỉ muốn trải nghiệm tất cả những điều tiếc nuối của quá khứ.

Còn những thứ như đàn ông, , tất cả đều biến đi cho tôi.

6

Tôi quyết định đi xỏ hai lỗ tai, đeo những đôi bông tai xinh đẹp.

Sau đó sẽ đi xem có những băng cát-xét tôi thích nghe không, để tận hưởng cuộc sống mới.

“Tôi bấm đây!” Kim lạnh đang áp vào bên vành tai tôi.

Tôi gật đầu, vốn tưởng sẽ rất đau, không ngờ chỉ cảm thấy như bị muỗi cắn một cái thôi.

“Cô , xem muốn mua đôi bông tai nào.”

Trên quầy bày đầy những đôi bông tai muôn hình vạn trạng, đủ loại vòng tròn lớn lấp lánh.

“Cái này, cái này, và những cái đó nữa, tôi muốn tất cả.”

Lương Trần Nam không ít, không chỉ giáo sư, gần đây còn kiêm việc đầu tư cổ phiếu.

Chỉ trong vòng hai năm gia đình chúng tôi sẽ rất giàu có.

Nhưng khi đó tôi lo Trần Nam ghét tôi ăn diện, nên hầu như không tiêu tiền.

Nào ngờ c.h.ế.t sớm như , sau này Trần Nam chắc chắn sẽ cưới một người vợ trẻ đẹp hơn tôi.

Nghĩ đến đây, tôi liền bảo người bán hàng đóng gói thêm cho tôi năm đôi bông tai nữa.

Tôi xách túi lớn túi nhỏ bước vào cửa hàng băng đĩa, định mua một máy cát-xét, tiện thể mua thêm vài băng nhạc tôi thích nghe.

“Anh ơi, xin hỏi có băng của Trương Học Hữu không, còn có cả Vương Phi, Nhậm Hiền Tề nữa.”

“Xin chờ chút ~”

Người bán hàng nhẹ nhàng đáp, giọng nghe rất quen.

Anh ta cũng vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhau, là Giang Bắc!

“Thật trùng hợp! Cô !”

Mắt Giang Bắc sáng lấp lánh, đầy sức sống của người trẻ tuổi.

“Anh đang ?”

Anh ta vội vàng đẩy cái máy nhắn tin qua một bên: “Không gì cả, muốn mua những thứ gì, có thể lại một lần nữa không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...