Trở Về Những Năm [...] – Chương 2

Phần 2

Đèn bàn nhỏ đột nhiên bật sáng, Trần Nam đeo kính ngồi ở đầu bên kia của ghế sofa. Khi rõ tôi, đôi mắt rõ ràng sáng lên.

“Em. . .”

Anh nghiêng mặt, nuốt nước bọt không thể nghe thấy.

“Sao giờ này em mới về nhà.”

“Liên quan gì đến ?”

Trong lòng tôi vẫn còn oán hận , cũng không muốn lấy lòng nữa.

“Anh là chồng em.”

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!

“Xin lỗi, em suýt quên mình vẫn còn chồng đấy.”

Tôi không muốn cãi nhau với , đứng dậy trước khi lên tiếng.

“Em đi tắm đây.”

Nước tắm rất nóng, tôi liếc lượng nước, có lẽ Trần Nam cũng chưa tắm. Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định dùng hết nước nóng, để tắm nước lạnh. Dù sao mấy ngày này sẽ không về nhà.

Tôi tắm xong thay đồ ngủ, lên giường đi ngủ, Trần Nam lặng lẽ đi đến bên tôi.

“Anh còn muốn gì nữa?”

“Em. . . sao đột nhiên đi uốn tóc .”

Tôi nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy Trần Nam thật ồn ào.

“Thích thì đi thôi, em dùng tiền của , tiếc hả?”

Trần Nam không phải người keo kiệt, nghe tôi , chỉ thở dài.

“Anh đã bao giờ phàn nàn về việc em tiêu tiền đâu.”

Thấy tôi không đếm xỉa đến , quay người đi tắm. Anh vừa mở nước đã khẽ kêu lên trong đó.

Tôi không nhịn , thấy vị giáo sư toán học Trần Nam này chịu thiệt, trong lòng tôi sảng khoái không nên lời.

Anh nhanh chóng tắm xong, tóc hơi ướt, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông đi ra.

Trần Nam bị cận thị nặng, không đeo kính gần như không thể rõ đường. Anh thường đặt kính ở bồn rửa mặt bên ngoài phòng tắm, hôm nay có lẽ đã rơi xuống đất, không tìm thấy.

“Xin chào.”

Anh luôn rất lịch sự với tôi.

“Có thể giúp xem kính đâu không?”

Anh đứng tại chỗ, hơi lúng túng. Gương mặt vốn lạnh lùng vì tắm nước lạnh mà đỏ lên, cả mũi đều hồng hồng.

Trước đây chính vì tôi quá thích gương mặt đẹp trai của Trần Nam nên mới cam tâm nguyện hiến dâng. Nhưng bây giờ, bà đây đã tới chán ngấy rồi. Trai đẹp nhiều vô số, cậu chàng Lâm Chí Dĩnh nhỏ mà tôi gặp hôm nay cũng không thua kém gì .

“Tự tìm đi, em quá mệt rồi, không muốn rời giường.”

Trần Nam không ngờ tôi lại như , rõ ràng sửng sốt một chút. Sau đó quỳ xuống đất, chậm rãi sờ soạng tìm kính của mình.

Khi cuối cùng cũng tìm thấy kính, tôi tắt đèn “bộp” một tiếng.

“Tiểu Nhu. . . không thấy rõ.”

[ – .]

“Quá sáng ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”

Giọng tôi lạnh lùng, Trần Nam đành phải chậm rãi đi đến bên giường.

Anh vén chăn nằm vào, trên người toát ra từng đợt hơi lạnh.

Đã lâu rồi tôi không cảm nhận cơ thể trẻ trung của Trần Nam.

Kiếp trước, tôi rất si mê , mỗi đêm đi ngủ đều phải sờ cơ thể . Nhưng Trần Nam rất khó chịu, tôi vừa sờ đã đẩy ra. Về sau, già đi, tôi cũng chẳng muốn sờ nữa.

Trần Nam nằm bên cạnh tôi, hơi thở dần đều đặn.

“Sao em không hỏi tại sao hôm nay lại về?”

“Không quan tâm.”

Trần Nam nghiêng người, kéo tay tôi.

“Tiểu Nhu, em. . .”

“Anh có thể câm miệng không?”

Rõ ràng Trần Nam sửng sốt một chút.

“Em rất mệt, em muốn ngủ rồi.”

Đây là lần đầu tiên tôi đối xử với Trần Nam như , trước đây có thể tôi nghe lời răm rắp. Hiển nhiên Trần Nam không thể chấp nhận sự thay đổi này của tôi, vẫn nghĩ rằng do hôm nay vắng mặt trong ngày kỷ niệm, nên tôi đang giận dỗi.

“Xin lỗi, trường có việc, quên mất hôm nay là ngày kỷ niệm. Nhưng tới tối nhớ ra nên lập tức đạp xe về ngay.”

Anh thậm chí còn giải thích với tôi, thật là mặt trời mọc đằng Tây.

“Không sao.”

“Không phải em muốn đi xem phim sao? Ngày mai đã xin nghỉ có thể đi cùng em.”

“Không cần, hôm nay em đã xem rồi.”

Trần Nam nhíu mày, giọng trầm xuống một chút.

“Tiện hỏi, em đi xem với ai ?”

Tôi không hài lòng hít một hơi, “Sao hôm nay nhiều thế, giáo sư?

“Ngày mai cũng không cần xin nghỉ, em có hẹn rồi.

“Ngủ đi.”

5

Tôi tưởng mình sẽ khó ngủ. Nhưng giờ đây khi có lại cơ thể khỏe mạnh, không còn cảm giác đau đớn như kim châm khắp người, cả đầu óc cũng không còn mơ hồ m.ô.n.g lung.

Tôi bất ngờ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngủ vô cùng yên bình, thậm chí không gặp ác mộng. Hoàn toàn không để ý đến Trần Nam bên cạnh trằn trọc khó ngủ.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Trần Nam nằm bên cạnh tôi đã thức. Anh chống đầu tôi, không biết đã đeo kính từ khi nào. Khi bị tôi phát hiện, vô thức quay mặt đi, ho khan.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm hoa xanh nhỏ mà tôi đã cẩn thận lựa chọn, rơi trên người tôi.

Cho đến lúc này tôi mới chắc chắn, tôi thực sự đã sống lại, trở lại thời tôi còn trẻ.

Ánh nắng của những năm 90 cũng ấm áp hơn so với khi tôi già, tôi không kìm khóe miệng nhếch lên . Hoàn toàn quên mất, nếu là tôi của trước đây, bây giờ chắc chắn sẽ ân cần hỏi han Trần Nam đang có vẻ mặt không tốt, liên tục ho khan.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...