1
Tôi vừa tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn ai.
Trên đầu giường có một mảnh giấy nhỏ.
[Có tiết, không về nhà năm ngày, đừng nhớ. ]
Trần Nam, là người chồng tôi đã sống cùng qua hai kiếp.
Nếu là kiếp trước, thấy mảnh giấy này chắc chắn tôi sẽ gọi vô số cuộc điện thoại đến trường của , chỉ trích vì sao không nhớ kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Sau đó sẽ lấy lý do tôi quá vô lý cần phải bình tĩnh, không về nhà cả tháng.
Kiếp trước khi tôi chết, thậm chí không rơi một giọt nước mắt.
Thực ra Trần Nam chưa bao giờ thích tôi, chỉ xem tôi như một người vợ hiền thục.
Đột nhiên tôi cảm thấy không còn ý nghĩa nữa. Chẳng có gì đáng để tranh giành.
Tôi đứng dậy, giao con cho mẹ chồng trông nom, tiện tay lấy từ ngăn kéo ra hai tờ một trăm tệ, ra ngoài đi dạo phố.
2
Trở lại tuổi hai mươi, tôi muốn cho mình xinh đẹp hơn một chút.
Kiếp trước vì gia đình mà hy sinh, sau khi có con tôi luôn cắt tóc ngắn, cũng không nỡ dùng tiền lương của Trần Nam để mua quần áo mới. Mỗi ngày chỉ mặc áo sơ mi và quần vải đơn giản nhất, quanh quẩn bên bếp lò trong nhà.
Năm tôi năm mươi tuổi, Trần Nam thăng hiệu trưởng, con cũng mở công ty. Gia đình cuối cùng cũng có tiền, khi tôi định đi nhuộm tóc thì bất ngờ ngất xỉu, chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, cạo sạch tóc.
Tôi rất ngưỡng mộ những trẻ kia, có một mái tóc xoăn xinh đẹp. Nếu ông trời đã cho tôi cơ hội lại, tôi nhất định phải sống cuộc đời rực rỡ hơn.
“Tôi muốn uốn tóc.”
Tôi phóng khoáng rút tiền ra, ngồi xuống chiếc ghế cắt tóc kiểu cũ.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Tiệm tóc dán đầy hình các ngôi sao Hong Kong thời thượng, tôi chỉ vào kiểu thời trang sành điệu nhất.
“Làm giống như thế này là .”
Mùi thuốc uốn tóc đối với tôi đều rất mới lạ.
Tôi nhắm mắt tận hưởng quá trình đẹp từ từ, khi uốn xong, tất cả mọi người trong tiệm tóc tôi đều thốt lên kinh ngạc.
“Đẹp quá em ơi.”
Tôi chính mình trong gương, cũng mỉm từ tận đáy lòng.
Thực ra tôi vẫn luôn rất xinh đẹp, chỉ là ba mươi năm vất vả khiến tôi quên mất cách bản thân.
“Cảm ơn bà, gần đây có cửa hàng nào đẹp không?”
“Kia, ngay đối diện, cửa hàng Ngũ Nhất! Cô xinh đẹp như cháu phải mặc quần jean chứ.”
“Ha ha ha ha ha, đúng .”
3
Tôi mua quần áo mới hơn một trăm tệ, thay ngay tại chỗ một bộ áo hai dây nhỏ phối quần jean lưng thấp.
Đối diện cửa hàng mở cửa hàng kem Häagen-Dazs đầu tiên ở thành phố A.
[ – .]
“Mười tệ một cây?”
Tôi tặc lưỡi, cảm thấy hơi đắt.
“Lấy hai cây, còn một cây tôi mời quý này.”
Bên cạnh không biết sao đột nhiên xuất hiện một người đàn ông ăn mặc thời thượng, ta có răng mèo, có năm phần giống Lâm Chí Dĩnh.
“Thế này không hay lắm.”
“Được mời một quý xinh đẹp như ăn kem là vinh hạnh của tôi.”
Anh ta lịch thiệp vẫy tay với tôi.
Tôi nhận lấy kem, l.i.ế.m một miếng, ngọt thật.
Anh ta đi theo bên cạnh tôi, trông có vẻ như muốn quen.
“Gần đây có một bộ phim mới chiếu, có hứng thú cùng xem không?”
Tôi thầm thở dài trong lòng, không ngờ một bà già như tôi ăn mặc đẹp vẫn rất có thị trường. Nhưng tiếc là tôi đã kết hôn rồi.
“Xin lỗi, tôi không rảnh.”
“Vậy thôi, ban đầu tưởng một phóng khoáng như sẽ rất thích xem Titanic.”
Cái gì?
Tôi nhớ ra rồi, năm nay là lần đầu tiên Titanic chiếu ở trong nước. Kiếp trước tôi năn nỉ Trần Nam cùng tôi đi xem. Anh không đồng ý, còn khinh thường hành mua vé xem phim của tôi.
“Xin lỗi, không hứng thú với những bộ phim cảm vô vị như .”
Tôi chỉ có thể trơ mắt vé phim hết hạn, trốn trong nhà khóc suốt một đêm.
Đây là điều tôi nuối tiếc.
“Vậy, tôi có thể bỏ tiền mua một vé của không?”
4
Người đàn ông không lấy tiền, tôi cố nhét cho ta hai mươi tệ, ta bất đắc dĩ , cùng tôi đi vào rạp chiếu phim.
Cuối cùng tôi cũng xem bộ phim mà tôi thích nhất trên màn hình lớn.
Khi thấy nam chính c.h.ế.t để cứu nữ chính, tôi không kìm nước mắt.
Tôi khao khát có một người đàn ông tôi như Jack, nghĩ đến Trần Nam, tôi lại cảm thấy thật ấm ức.
Anh chàng kia thấy tôi khóc, luống cuống lấy khăn tay đưa cho tôi lau nước mắt.
Sau khi xem xong phim, tôi không còn tâm trạng đi dạo nữa, vì quyết định về nhà. Anh ta quấn lấy tôi, nhất định phải cho tôi số điện thoại, rằng nếu tôi muốn đi chơi có thể liên lạc với ta.
“Tôi tên Giang Bắc, nhớ gọi cho tôi nhé.”
Tôi nắm chặt mảnh giấy trong tay, trong lòng có chút xao khó tả.
Trở về nhà, con và mẹ chồng đã ngủ. Phòng ngủ lạnh lẽo, không bật đèn.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.
“Sao giờ mới về?”
Bạn thấy sao?