Tối hôm đó, Viễn Sơn không về nhà. Anh chỉ dặn mẹ tôi trông tôi cẩn thận, mình có việc phải đi.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, trong lòng biết rõ đang đi gì.
Trưa hôm sau, loa phát thanh của xưởng bỗng gọi tên tôi ra cổng chính.
Tôi thấp thỏm đi đến thì thấy Trương Viễn Sơn đang đứng đó, quần áo có chút xộc xệch, trên mặt còn một vết trầy mờ mờ.
“Anh ơi! Sao lại bị thương thế này?”
Tôi hoảng hốt lao đến, lo lắng kỹ vết thương của .
Trương Viễn Sơn khẽ , nắm lấy tay tôi.
“Không sao đâu, chỉ là vừa xử lý xong một chút phiền phức thôi.”
“Lý Phú Quý sẽ không bao giờ dám quay lại phiền em nữa.”
Tôi sững người, lắp bắp hỏi.
“Anh… đã gì hắn?”
Viễn Sơn lắc đầu.
“Anh chỉ cho người đưa hắn đi mỏ than ở tỉnh ngoài, chắc cả đời này cũng không quay lại nữa.”
“Còn mấy cái giấy nợ kia, đã thanh toán hết rồi, sau này sẽ không ai dùng mấy thứ đó để ép em nữa.”
Nghe đến đây, tôi không còn kiềm nữa, ôm chầm lấy , bật khóc trong vòng tay của chồng mình.
10.
Chớp mắt đã đến ngày dự sinh, cả xưởng đều quan tâm và lo lắng cho tôi.
Ngay cả giám đốc cũng đặc biệt cử bác sĩ của phòng y tế túc trực, bảo tôi cứ yên tâm chờ sinh.
Tối hôm bắt đầu chuyển dạ, Trương Viễn Sơn lóng ngóng đưa tôi đến bệnh viện huyện.
“Bác sĩ, cứu vợ tôi với!”
Anh siết chặt tay tôi, trán đầy mồ hôi lạnh.
Sau hơn mười tiếng đồng hồ vật vã, tôi hạ sinh một bé khỏe mạnh.
“Chúc mừng chị, là một bé rất xinh đẹp!”
Bác sĩ trao đứa bé bọc trong tã vào vòng tay tôi.
Trương Viễn Sơn rưng rưng nước mắt, tôi và con.
“Vợ à, vất vả cho em rồi. Hai mẹ con là cả thế giới của .”
Nhìn sinh linh nhỏ bé trong lòng, tim tôi như tan chảy vì .
Kiếp trước, tôi sinh con trai cho Vương Minh Huy, lại bị hắn đạp một cú, lạnh lùng đứa bé không giống hắn.
Còn kiếp này, Trương Viễn Sơn lại coi con tôi như báu vật.
Hôm đầy tháng con , Trương Viễn Sơn tổ chức một bữa tiệc tưng bừng.
Hầu như tất cả đồng nghiệp trong xưởng đều đến chung vui, kể cả giám đốc cũng dẫn theo vợ đến chúc mừng.
Mẹ tôi đứng bên cạnh, mắt ngấn lệ vì .
“Con à, đời này con đúng là gặp người tốt.”
Tôi nắm lấy tay mẹ, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng xôn xao.
“Tránh ra! Tôi muốn gặp Lâm Tiểu Vũ!”
Là giọng của Vương Minh Huy.
Sắc mặt Trương Viễn Sơn lập tức trầm xuống, chắn trước mặt tôi.
“Vương Minh Huy, đến đây gì?”
Hắn đứng ngoài cửa, người gầy rộc, áo quần rách rưới.
“Tôi chỉ muốn đến thăm đứa bé một chút.”
Giám đốc cau mày, ra hiệu cho bảo vệ đứng bên cạnh.
“Thầy Vương, hôm nay là ngày vui của người ta, đến không hợp lắm đâu.”
Vương Minh Huy gượng.
“Giám đốc, tôi biết tôi không xứng, chỉ là muốn tặng cháu bé một món quà.”
Hắn lôi từ ngực áo ra một chiếc khóa bạc nhỏ tinh xảo, tay run lên vì hồi hộp.
“Đây là tôi… dành dụm ba tháng tiền lương mới mua .”
“Chỉ mong con bé khỏe mạnh, bình an lớn lên.”
Tôi và Trương Viễn Sơn nhau, cuối cùng bước lên nhận lấy chiếc khóa bạc.
“Cảm ơn . Nhưng từ nay, đừng đến phiền chúng tôi nữa.”
Vương Minh Huy gật đầu, trong mắt là sự ăn năn sâu sắc.
“Còn Chu Linh thì sao?”
Tôi hỏi như buột miệng.
Ánh mắt hắn thoáng chùng xuống.
“Cô ấy bị bệnh… là bệnh phổi.”
“Bác sĩ có khi không qua mùa đông năm nay.”
Tôi không gì, trong lòng chợt dâng lên một cảm khó tả.
11.
Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của con , Trương Viễn Sơn thăng chức lên phó giám đốc xưởng.
Điều đó đồng nghĩa với việc cuộc sống của chúng tôi sẽ ổn định hơn, con sau này cũng có cơ hội học ở những trường tốt hơn.
Tôi chợt nhớ lại đúng thời điểm này ở kiếp trước, tôi đang lau vết nôn của Vương Minh Huy, trong khi hắn vẫn ôm chặt Chu Linh trong lòng.
“Viễn Sơn, đừng uống nhiều quá.”
Tôi bước đến, vỗ nhẹ vai .
Trương Viễn Sơn lập tức đặt ly xuống, ánh mắt dịu dàng tôi.
“Vợ đã lên tiếng, nào dám không nghe.”
Anh nắm lấy tay tôi, mỉm đầy cưng chiều.
Mọi người trong xưởng thi nhau trêu chọc, bảo tôi đúng là “nắm cán” cả phó giám đốc trong tay.
Cảm giác tôn trọng và thương như thế này, kiếp trước tôi chưa từng dám mơ tới.
Con tôi – bé Tiểu Mãn – giờ đã biết chạy, biết nhảy, suốt ngày đuổi theo bướm trong sân, tiếng vang khắp nhà.
Sức khỏe của mẹ tôi cũng ngày một tốt lên, bác sĩ ở bệnh viện huyện bệnh cũ gần như đã khỏi hẳn.
Ba năm sau, Trương Viễn Sơn bổ nhiệm giám đốc xưởng.
Chúng tôi chuyển đến khu nhà ở dành cho cán bộ trong thị trấn, có hẳn một căn hộ khang trang của riêng mình.
Tiểu Mãn học ở trường tiểu học tốt nhất thị trấn, ngày nào về nhà cũng ríu rít kể những chuyện thú vị ở lớp.
Một ngày nọ, tôi đi chợ mua rau, từ xa đã thấy một người lom khom đang lục lọi bên đống rác.
Bóng dáng còng lưng ấy khiến tôi thấy quen quen, đến khi lại gần thì khựng người lại.
Đó là Vương Minh Huy.
Khuôn mặt hắn đầy vết bẩn, tóc tai rối bù, ánh mắt trống rỗng.
Rõ ràng chỉ mới ngoài ba mươi, mà trông như ông già sáu mươi.
“Tiểu Vũ?”
Hắn nhận ra tôi, giọng khàn đặc.
Tôi gật đầu, giữ khoảng cách, không muốn tiếp quá gần.
“Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt, cảm ơn đã hỏi.”
Tôi đáp gọn lỏn.
“Vậy là tốt rồi… tốt rồi…”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt ngày càng mơ hồ.
Tôi hỏi hắn vì sao lại sa sút đến mức này.
Hắn gượng, kể rằng mỏ than sập, chân bị nghiền nát, từ đó không gì nữa.
Chu Linh không có tiền chữa bệnh, cuối cùng chết trong một nhà trọ nhỏ.
“Trước khi chết, ấy nhờ người nhắn lại… rằng cả hai chúng tôi đều là báo ứng.”
Giọng hắn đầy ân hận.
Tôi không cảm thấy hả hê, chỉ lặng lẽ rút ví đưa cho hắn ít tiền.
“Cầm lấy, mua gì ăn đi.”
Hắn nhận tiền, nước mắt rơi lã chã.
“Tiểu Vũ, thật sự rất hối hận…”
Tôi lắc đầu, cắt ngang lời hắn.
“Trên đời này không có thuốc hối hận.
Tôi không oán , từ nay về sau, tự lo cho mình đi.”
End
Bạn thấy sao?