Trở Về Những Năm [...] – Chương 6

Chương 6

Mỗi tối sau khi đóng cửa, tôi đều phải ngồi tính toán cẩn thận từng đồng tiền mặt trong ngày.

Sáng hôm sau lại mang ra ngân hàng gửi, chứ tuyệt đối không dám để quá nhiều tiền trong người – dễ bị để ý.

Mà quán ăn của tôi buôn bán phát đạt thế, không bị nhòm ngó thì là tự lừa mình.

Tối hôm đó mưa nặng hạt, trời tối mịt mù.

Tôi một căn nhà cấp bốn sau hẻm để nghỉ lại mỗi đêm.

Vừa định khóa cửa quán để về thì bị một lực mạnh đẩy ngược trở lại.

Tôi chưa kịp phản ứng thì một gã đàn ông lấm lấm lét bước vào, nhe răng đểu.

Hắn định cướp.

Thành phố này người đông, có người thật sự muốn lập nghiệp, cũng đầy kẻ đến đây để chuyện mờ ám.

Hắn không chỉ muốn cướp tiền mà còn có ý đồ với tôi.

“Con nhỏ này trông cũng ngon đấy…”

Hắn đè tôi xuống bàn, định giở trò cầm thú.

“Aaaa!”

Tôi cắn mạnh vào tay hắn, m.á.u phun ra khiến hắn giật b.ắ.n người, chửi um trời:

“Mẹ kiếp! Cắn như chó à mày!”

Hắn vẫn không bỏ cuộc.

Tôi lao vào bếp, rút ra một con d.a.o phay.

“Lùi lại! Không thì tao liều c.h.ế.t với mày!”

Thấy tôi cầm dao, hắn không sợ mà ngược lại càng hung hãn.

“Đù má! Tao không tin tao trị không mày!”

Tôi thật sự đã chuẩn bị tinh thần – nếu không giữ , tôi sẽ chết.

Chứ nhất định không để mình bị nhục.

Đúng lúc ấy –

“Dừng lại!”

Một người đàn ông mặc quân phục xông vào.

Bộ quân phục trên người ta mang khí thế bức người – tên cướp hoảng hốt, bỏ chạy thục mạng.

Là Mạnh Sĩ An.

Tay ta còn treo băng – chắc vẫn chưa lành sau vụ gãy xương.

Nhưng chỉ dùng một tay, ta đã khống chế tên cướp trong vài giây.

Công an đến dẫn hắn đi – hóa ra là một tên tội phạm bị truy nã.

Mọi việc xong xuôi, Mạnh Sĩ An tôi bằng ánh mắt phức tạp:

“Diệp Đàn, tìm em khổ sở lắm em biết không?”

Thì ra là ta nghe tin từ kế toán Lưu rồi vội vàng tìm đến.

“Về với đi. Cả nhà đang chờ em đấy.”

“Anh… sẽ cưới em.”

“Anh đã báo cáo lên sư trưởng rồi – chuyện theo quân không còn trở ngại gì nữa.”

“Đừng giận dỗi nữa… nửa năm em mất tích, gần như phát điên…”

Gương mặt điển trai giờ đã lộ rõ sự mệt mỏi.

“May là em vẫn an toàn. Nếu em mà có mệnh hệ gì… …cả đời này cũng không tha thứ cho bản thân.”

Anh ta muốn cưới tôi.

Nhưng tôi – không có chút cảm nào.

Không vui, không cảm .

Vì với tôi, chuyện này giờ đã trở thành việc nhỏ nhặt không đáng kể.

“Cảm ơn đã cứu tôi.”

“Nhưng về đi. Tôi đã rất rõ rồi – tôi sẽ không cưới .”

Mạnh Sĩ An bắt đầu nổi cáu:

“Diệp Đàn! Đừng đằng chân lân đằng đầu!”

“Anh đã nhượng bộ rồi, em còn muốn gì nữa?”

“Em nghĩ thế có lợi cho em à?”

“Em chẳng phải vì ghen với Tề Dung Dung sao?”

“Bọn trong sáng! Chỉ là tri kỷ tinh thần!”

Tôi bình tĩnh lắc đầu:

“Tôi không ghen. Tôi chỉ là – không muốn lấy .”

“Anh muốn cưới Tề Dung Dung hay bất kỳ ai khác – không liên quan đến tôi.”

“Nếu sợ không biết ăn với bác trai bác , tôi sẽ viết thư. Tôi sẽ rõ – là tôi không muốn cưới , bảo họ đừng khó nữa.”

Lúc này, lần đầu tiên sau hai kiếp người, Mạnh Sĩ An thật sự tin tôi không còn ta.

Không muốn vợ ta nữa.

Gương mặt ta hiện rõ vẻ sốc, hoang mang, nhẹ nhõm…

Tất cả tôi đều hiểu.

Anh ta cuối cùng cũng thoát khỏi gánh nặng mang tên Diệp Đàn.

Nhưng – sao lại có chút tiếc nuối và không nỡ?

“Em thật chứ?”

“Thật.”

Tôi đã lấy giấy bút ra, viết thư gửi cho bác trai bác .

“Thật ra… cũng không phải là… không có chút cảm nào với em…”

“Chỉ là… ai cũng nợ em… thấy áp lực lắm…”

“Anh cứ nghĩ cưới em là trả nợ… nên mới phản cảm… mới không muốn…”

Anh ta bắt đầu lắp bắp giải thích.

Tôi ngắt lời:

“Không cần gì nữa – mọi thứ… giờ không còn quan trọng.”

Tôi đưa bức thư cho ta.

“Từ nay, Mạnh đoàn trưởng, chúng ta đều tự do rồi.”

Sau khi Mạnh Sĩ An rời đi, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục.

Chớp mắt đã đến cuối năm, tôi cũng nên về quê thắp hương cho cha mẹ rồi.

Chín tháng bươn chải ở Thâm Thành, tôi đã kiếm ba vạn tệ.

Giờ trở lại làng, đúng nghĩa vinh quy bái tổ.

Tôi mặc bộ đồ đẹp nhất.

Áo khoác lông vũ đỏ rực, chân đi đôi bốt cao cổ đen nhánh.

Ở đất liền thời điểm này, đừng mặc, nhiều người còn chưa thấy qua loại quần áo đó bao giờ.

Vì Thâm Thành gần cảng, phong cách thời trang đều học theo Hồng Kông – luôn dẫn đầu xu hướng, sớm hơn mấy năm so với các thành phố nội địa.

Huống chi là nông thôn.

Tôi vừa đặt chân vào làng, cả làng như nổ tung.

Hàng chục đứa trẻ bu quanh tôi.

Tôi mang theo rất nhiều đồ Tết,

chỉ riêng kẹo sữa thỏ trắng đã đầy nguyên một túi lớn.

Ai cũng có phần.

Bọn trẻ vui không để đâu cho hết.

Cha mẹ không còn, trong làng vẫn có nhiều người tốt bụng từng giúp đỡ, chăm sóc tôi.

Tôi không thể quên ơn đó.

Tôi đến từng nhà, biếu từng phong bao lì xì mừng tuổi.

Mỗi phong bao đều có 200 tệ.

Đây là con số khổng lồ vào thời ấy – lại khiến cả làng xôn xao.

Ai cũng ngưỡng mộ:

“Diệp Đàn ra ngoài kiếm tiền rồi, bản lĩnh quá chừng!”

Còn bao lì xì gửi bác trai bác – tôi chuẩn bị riêng.

Mỗi người một phong, 1.000 tệ.

Dù không thể con dâu nhà họ, họ đã nuôi tôi mười năm – ân nghĩa ấy không thể quên.

Bác trai sống c.h.ế.t không chịu cầm:

“Con ! Lấy tiền của con, bác cảm thấy nhục lắm!”

“Nhà bác có lỗi với con mà!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...