Trở Về Những Năm [...] – Chương 6

Chương 6

Trương Khánh An thấy tôi thì nhướng mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y bên cạnh rồi gọi tôi lại:

“Tôn Mạn Linh, tuần sau tôi kết hôn, hoan nghênh đến dự.”

“Tôi rộng lượng, không chấp nữa.”

Tôi hắn như đang một thằng điên, chậm rãi nhấn từng chữ:

“Đồ khốn nạn.”

Về đến nhà, tôi phấn khởi kể lại chuyện cấp giấy phép với Tú Kiều.

Cô ấy ôm tôi nhảy cẫng lên, vui vẻ reo vang:

“Vậy phải nấu vài món ngon ăn mừng mới !”

Tôi đưa ấy số tiền vừa kiếm mấy hôm nay.

Cô ấy định từ chối, tôi đã nhét vào túi áo ấy rồi:

“Tú Kiều, sau này tôi có thể tự kiếm tiền rồi. Đừng từ chối nữa.”

“San San vẫn cần nhờ chăm giúp đấy.”

Cô ấy lúc này mới gật đầu, rồi kéo tôi tới trước tủ như đang chuẩn bị tiết lộ bí mật:

“Chị Tôn, cái máy may của chị em không đụng tới đâu. Em nghĩ biết đâu chị còn cần, nên vẫn giữ gìn cẩn thận…”

Tôi chiếc máy may trong tủ sạch bóng không một hạt bụi, thậm chí cả ốc vít cũng sáng lấp lánh, liền biết rõ là ấy đã lau chùi mỗi ngày.

Chưa đợi Tú Kiều hết, tôi ôm chầm lấy , nghẹn ngào:

“Tú Kiều… cảm ơn …”

Từ khi có giấy phép, buổi sáng tôi bán bánh nướng, chiều đến chùa Bạch Mã bán quần áo, tối lại thức khuya may vá.

Ngày ngày trôi qua tuy bận rộn, chưa bao giờ cảm thấy tràn đầy sức lực như .

Nhìn hộp thiếc đựng tiền đã dày cộp, tôi đến mức suýt rách cả miệng.

Một chiều nọ, tôi đặc biệt thu dọn sạp sớm, dẫn San San và Tú Kiều đến một nhà hàng mới khai trương – Thuần Hòa Lâu ăn cho đã.

Hai đứa tôi vừa gọi món xong, thì từ bàn phía sau truyền đến giọng nữ lanh lảnh…

“Cậu nghe chưa? Con dâu nhà họ Trương lại bỏ trốn rồi!”

Chỉ hai chữ “nhà họ Trương” thôi cũng khiến tôi lập tức cảnh giác.

Tôi nhấp một ngụm trà, chăm lắng nghe.

“Con dâu gì chứ, chẳng qua là vị hôn thê thôi.”

“Tôi sống sát vách nhà họ mà, sao không biết chuyện. Thằng con út mê cờ bạc, nợ nần ngập đầu, lương của thằng cả giáo viên thì chẳng đủ trả. Thế nên họ mới định cưới con dâu về gánh nợ hộ.”

“Nhà vừa nghe phong phanh đã vội cho con họ chia tay rồi cắt đứt quan hệ. Mà đứa con dâu trước đó cũng bị họ lừa mà bỏ đi mất đấy.”

Nghe tới đây, tim tôi bất giác run lên.

Nỗi sợ bị truy nợ kiếp trước lập tức hiện về như một cơn ác mộng.

Cửa nhà bị sơn đỏ, tin nhắn và điện thoại dồn dập không ngớt…

Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng ấy cũng đủ khiến toàn thân tôi lạnh toát.

Kiếp này, cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi đống bùn nhơ đó.

Triệu Tú Kiều cũng nhận ra mấy người bàn chuyện nhà Trương Khánh An, bèn liếc mắt lo lắng tôi:

“Chị Tôn, hay là mình đổi quán khác nhé?”

Tôi thản nhiên đặt đũa xuống, mỉm :

“Không cần. Ăn ở đây đi, đổi quán thì sao mà nghe kịch hay nữa.”

Thấy tôi không có vẻ gì khó chịu, ấy mới thở phào yên tâm.

Tôi vừa ăn vừa hóng chuyện, ngon miệng đến mức ăn thêm nửa bát cơm, no đến mức đi còn chẳng nổi.

Trên đường về, tôi vừa ôm San San vừa cùng Tú Kiều lững thững dạo bước, thì trước cửa nhà đã thấy Trương Khánh An đang ngồi thụp xuống, mặt mũi tiều tụy.

Thấy tôi, hắn lập tức đứng dậy, giọng khàn đặc:

“Mạn Linh…”

Râu ria mọc tua tủa, mắt thâm quầng, bộ dạng chẳng khác gì ăn xin ngồi ven đường – chẳng còn chút vẻ bề trên nào ngày trước.

Tôi không buồn dừng lại, cứ thế bước thẳng tới mở cửa.

Nhưng hắn lại bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi.

“Mạn Linh, cho chuyện một lát… cầu xin em…”

Tôi liếc San San đang ngủ trong tay, miễn cưỡng gật đầu, trao con cho Tú Kiều rồi để họ vào trước.

Gương mặt u ám của hắn lập tức tan biến, thay vào đó là ánh mắt mừng rỡ.

“Mạn Linh, biết em vẫn còn cảm với .”

“Chúng ta tái hôn đi!”

Tôi biết hắn vô liêm sỉ, không ngờ có thể trơ trẽn đến mức này.

Tôi phì , lạnh giọng:

“Trương Khánh An, lấy đâu ra cái mặt dày đó ?”

Hắn đỏ bừng mặt, cố gắng phản bác:

“Em chưa tái hôn, lại còn chịu nghe , chẳng phải chứng tỏ trong lòng vẫn còn sao?”

“Chắc em ngại nên không tiện mở lời. Vì chủ đến tìm em.”

“Tự mình vẽ chuyện để tưởng bở à? Tôi chịu nghe là vì sợ ồn đánh thức San San đấy.”

“Còn cái chuyện tái hôn… tôi sợ mình lại gặp loại rác rưởi như .”

Bình thường, hắn đã gân cổ lên cãi. Nhưng lúc này lại chỉ siết chặt nắm tay, vẫn cố giữ vẻ dịu dàng:

“San San cần có một người cha. Chúng ta tái hôn cũng là để con bé có một gia đình đầy đủ mà thôi…”

Tôi không muốn nghe hắn diễn nữa, lập tức vạch trần bộ mặt thật:

“Là vì San San, hay là vì đứa em trai của ?”

Không ngờ tôi dám thẳng ra, hắn lập tức câm bặt, mặt đỏ bừng rồi trắng bệch luân phiên, cứng họng không đáp nổi.

Tôi không muốn phí lời thêm, bực bội xua tay đuổi đi:

“Nói thật đi, là nghe tôi kiếm tiền nên lại mò tới đòi quay về, đúng không?”

“Anh nghĩ tái hôn là tôi phải giúp nhà gánh nợ sao?”

“Anh lại định kể lể cái bài cũ rích ‘ba mẹ nuôi khôn lớn vất vả lắm’ đúng không?”

Hắn quả nhiên chuẩn bị mở miệng, tôi liền lạnh giọng cắt ngang:

“Phải phải, ba mẹ khổ nhất, thì về sống với họ cả đời đi!”

“Trương Khánh An, tôi lại lần nữa – tôi sẽ không bao giờ tái hôn với !”

Dứt lời, tôi giật tay lại, bỏ đi, để hắn đứng trơ trọi giữa con hẻm.

Tôi tưởng chừng sau cú sỉ nhục đó, hắn sẽ biết thân biết phận mà từ bỏ – vì hắn luôn là loại người sĩ diện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...