Trở Về Những Năm [...] – Chương 3

Chương 3

Vì việc này, tôi còn đặc biệt lôi bộ quần áo mới cất kỹ dưới đáy rương ra mặc.

Ai ngờ vừa ra đến cửa, tôi liền chạm mặt Trương Khánh An.

Tôi bất giác thấy hài lòng vì hắn đúng giờ, nên hắn cũng bớt chướng mắt hơn.

Tôi mỉm nhắc hắn: “Đi thôi, đến Ủy ban…”

Nhưng lời còn chưa dứt, thì gương mặt già nua của mẹ chồng đã thò ra sau lưng hắn.

“Ba bị trật chân, nên qua nhà mình ở một thời gian.”

“Em xin nghỉ vài hôm, lo mà chăm sóc ba mẹ cho tốt.”

Lời còn chưa dứt, ba mẹ chồng đã xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào nhà, không chút khách sáo, bắt đầu lục lọi lung tung.

Trương Khánh An kéo tôi sang một bên, cúi đầu nhỏ vào tai với vẻ đắc ý:

“Ba mẹ rộng lượng lắm, chuyện hôm qua không chấp nữa rồi. Hai hôm nay em phải ngoan ngoãn vào đấy nhé.”

Tôi nhạt:

“Trương Khánh An, đừng quên là chúng ta chuẩn bị ly hôn.”

“Cả nhà thì phải biết giúp đỡ nhau. Em là dâu trưởng, càng nên gương. Lúc này đừng lời tức giận.”

Tôi lạnh lùng nhếch môi, cúi người nhặt gói hành lý dưới đất rồi ném thẳng ra sân:

“Căn nhà này là do nhà máy dệt phân cho tôi. Ba mẹ không có tư cách ở đây.”

Trương Khánh An sực tỉnh, liền gào lên như bị điên:

“Tôn Mạn Linh! Tôi thấy thật sự phát rồ rồi!”

Mẹ chồng thấy liền ôm San San chạy tới, chen giữa hai người:

“Khánh An! Đừng quát Mạn Linh, con phải chuyện cho đàng hoàng.”

Rồi bà quay sang tôi, nở nụ gượng gạo:

“Mạn Linh à, nhà mình là người một nhà, cần gì phân phân tôi.”

“Người ta vẫn : lấy chồng theo chồng. Con đã cưới Khánh An, thì thứ này chẳng phải cũng là của nó sao?”

Tôi lườm bà bằng ánh mắt lạnh băng, bà ta khan, vội ôm con bé chặt hơn một chút.

Ngay sau đó, tiếng khóc thét của San San vang dội cả căn phòng.

Bà ta như vừa phát hiện điều gì lớn lao, vội vàng dúi đứa bé vào tay tôi:

“Con xem kìa, con bé sợ đến khóc rồi!”

Tôi nghiến răng.

Cơn giận như lửa bốc ngùn ngụt trong lòng.

Tôi bà ta diễn trò trước mặt, liền giật lấy con bé trong tay rồi lao thẳng ra giữa sân.

Tôi đứng giữa sân lớn, lớn tiếng gọi mọi người lại:

“Mọi người tới xem này! Cái bà già lòng dạ độc ác này không chỉ tính toán tiền của con trai, giờ còn muốn moi nốt tiền của con dâu nữa!”

“Tôi bị bà ta chọc tức đến mất sữa ngay trong tháng ở cữ, bà ta còn bảo tôi đáng đời! Tôi phải thức đêm thêm mới mua sữa mạch nha cho con, mà bà ta lén lút lấy mất, để con bé phải uống nước cơm!”

“Chỉ để ở lại căn nhà này, mà bà ta dám ra tay với cháu nội! Mọi người xem thử, có bà nội nào như không?!”

Bí mật của mẹ chồng bị tôi lật tẩy, bà ta hoảng loạn đến mức năng lắp bắp.

“Cô… đừng có vu oan! Tôi chưa từng như !”

“Đừng nghe ta bậy…”

Tôi không thèm để ý đến sự níu kéo của bà ta, liền vạch lớp chăn của San San ra, chỉ vào vết bầm đỏ còn in rõ:

“Vậy cái này là gì? Không phải bà vừa mới cấu con bé đấy à?!”

Trước câu hỏi trực diện của tôi, bà ta nghẹn họng, đứng sững như phỗng, lắp bắp không nổi một lời.

Trương Khánh An thấy tôi mẹ hắn mất mặt trước hàng xóm láng giềng thì nổi đóa, lao thẳng đến.

“Bốp!”

Tiếng tát vang lên giòn giã, mặt tôi nóng rát trong chớp mắt.

Hắn nhận ra mình đã lỡ tay, tay nắm chặt, nghiến răng tôi đầy tức giận.

Tôi ôm mặt, bật vì quá tức:

“Sao? Bị lột mặt nạ nên tức điên rồi à?”

“Tối qua còn gật đầu đồng ý ly hôn, sáng nay đã đón cả ba mẹ vào nhà.”

“Loại đàn ông hèn nhát, lật lọng như , chi bằng tìm tảng đậu phụ mà đập đầu c.h.ế.t cho xong!”

Nghe tôi mỉa mai, Trương Khánh An giơ tay định tát lần nữa.

Tôi ngẩng cao đầu thẳng vào hắn, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Cái tát vừa rồi là vì hắn mất lý trí.

Nhưng giờ hắn đã tỉnh táo lại, những ánh mắt ghét bỏ và giọng khinh bỉ xung quanh khiến hắn biết rõ: nếu đánh thêm một cái nữa, thì đời hắn coi như xong.

Quả nhiên, tay hắn lặng lẽ buông xuống, nghiến răng rít ra một chữ:

“Ly hôn!”

Tôi vào nhà, cầm giấy bút ném ra trước mặt hắn:

“Nói suông ai tin, viết giấy cam kết đi.”

Trương Khánh An như thể bị sỉ nhục nặng nề, cả vai run lên.

Cuối cùng, hắn run rẩy viết xong đơn ly hôn rồi đưa cho tôi.

Tôi nét chữ xiêu vẹo, gật đầu hài lòng.

Xấu thì xấu, miễn có hiệu lực là .

Hắn thở hổn hển, cố gắng kiềm chế cảm .

Tôi chẳng buồn quan tâm, đảo mắt cảnh cáo:

“Ba giờ chiều tại Ủy ban nhân dân. Đừng có mà quên.”

Trước khi vào nhà, tôi còn đá hai cái vào đống hành lý chất bên cửa:

“Đống rác này, chướng mắt c.h.ế.t đi .”

Lần này Trương Khánh An hiếm hoi không càu nhàu, đến đúng giờ xong thủ tục ly hôn.

San San và căn nhà đều thuộc về tôi, đó là lẽ đương nhiên.

Còn mấy khoản tiền kia thì thôi, tôi cũng biết chắc không moi từ miệng bà già đó.

Xem như bỏ tiền mua sự bình yên.

Về nhà, tôi cho hắn đúng một tiếng đồng hồ để thu dọn đồ đạc.

Hắn lề mề không chịu đi, cứ tìm cớ trì hoãn.

Cuối cùng đúng giờ, tôi thẳng tay đuổi hắn ra ngoài. Lúc ấy hắn mới cuống lên thật sự.

Nghe chuyện hôm nay đã lan ra khắp nơi, ngay cả trong trường học hắn dạy cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến cảnh hắn đi mà bị đồng nghiệp chỉ trỏ sau lưng, tôi chỉ muốn lên .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...