Trở Về Những Năm [...] – Chương 2

Chương 2

Trương Khánh An đỏ mặt tía tai, gân cổ cãi lại:

“Cô chẳng qua chỉ là con nhà quê ở xưởng dệt, gả cho người trí thức như tôi đã là phúc ba đời rồi!”

“Huống hồ bây giờ người ta đã mở lại kỳ thi đại học, có biết mỗi ngày có bao nhiêu người cầu xin tôi dạy thêm không? Bây giờ tôi xài tiền , sau này tôi kiếm lại gấp trăm lần cũng !”

Tôi nghe mà cứ tưởng hắn đang kể chuyện .

Không sai, đúng là có không ít học sinh, hàng xóm đến nhà nhờ hắn dạy thêm.

Lúc ấy San San mới đầy tháng, ngày nào cũng bị tiếng ồn ào cho giật mình tỉnh giấc, phát sốt mấy đêm liền.

Nhà thì nhỏ, bọn họ lại chiếm hết mọi góc. Mỗi lần tôi pha thuốc đều phải len lỏi mất cả nửa tiếng.

Còn Trương Khánh An thì ghét con khóc ồn, ảnh hưởng đến việc dạy học, bắt tôi ôm đứa bé sốt cao ra ngoài sân ngồi chờ hết giờ học.

Đợi mãi đến khi kỳ thi kết thúc, tôi hỏi hắn bao nhiêu tiền dạy thêm.

Hắn lại bảo tôi thực dụng, quê mùa, đầu óc nông cạn.

“Anh là vì sự nghiệp giáo dục, sao có thể lấy tiền người ta?”

Tôi đã thật sự tin cái lý do lố bịch ấy, cho đến khi tận mắt thấy phiếu chuyển tiền, mới hiểu ra: chẳng có sự nghiệp giáo dục gì hết, chỉ là đang hút m.á.u mẹ con tôi.

Thấy tôi im lặng không đáp, hắn tưởng tôi đã bị thuyết phục, liền dịu giọng giả vờ an ủi:

“Mạn Linh, con người ta phải biết đủ thì mới hạnh phúc.”

Tôi bộ mặt giả tạo của hắn, chỉ thấy trong bụng cuộn lên từng đợt buồn nôn.

“Cuộc hôn nhân này, nhất định phải kết thúc.”

Hắn gồng cổ, đập bàn gào lên:

“Tôn Mạn Linh! Cô bất hiếu với ba mẹ chồng, không hiểu lễ nghĩa. Không có tôi thì chẳng ai thèm lấy ! Cô đúng là kẻ không biết phúc là gì!”

Lại cái câu “không biết phúc là gì”!

Đời trước, hắn cũng chỉ vào mũi tôi mà như .

Hắn luôn cho rằng bản thân là người dạy học, người ta kính trọng, còn tôi là nhờ vạ lây mới gọi là “vợ giáo viên”.

Vì thế, hắn thường xuyên mỉa mai tôi:

“Tôi thật sự ghen tị với , chẳng biết chữ nào mà vẫn người ta tôn trọng.”

Nhưng hắn đâu có thấy, mỗi lần giảng xong, mười mấy cái ghế ngổn ngang, bụi phấn bay khắp phòng, giấy vụn rải đầy đất…

Hắn chỉ biết lần sau vào dạy thì mọi thứ đều sạch sẽ gọn gàng.

Tôi chẳng buồn tranh cãi, liền thuận theo lời hắn:

“Đúng, đúng hết. Phúc nhà họ Trương, tôi không hưởng nổi.”

Hắn tưởng tôi đang giận dỗi vì chuyện trong nhà, ánh mắt đầy tức giận dần chuyển sang khinh bỉ.

“Tôi cho một cơ hội cuối cùng, đừng có đằng chân lân đằng đầu.”

“Tôi không muốn con tôi lớn lên cũng thành một kẻ chỉ biết to mồm trong nhà như .”

Trương Khánh An là loại người sĩ diện nhất, câu này của tôi đ.â.m trúng chỗ đau của hắn.

Hắn sầm mặt, vơ lấy cái tách trên bàn ném xuống đất, nghiến răng nghiến lợi tôi:

“Ly thì ly!”

Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Trương Khánh An ôm chăn gối ra phòng sau ngủ.

“Đừng quên, mai đến Ủy ban thủ tục.”

Giọng tôi thản nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi sầm mặt đóng sầm cửa lại.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ lắc lư, kêu lên những tiếng kèn kẹt kéo dài.

Nhưng tôi không hề cảm thấy u uất, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Bao năm qua, tôi từng gào lên, từng khóc lóc, từng đề nghị ly hôn không biết bao nhiêu lần.

Lần nào người ta cũng khuyên tôi: “Vì con, cố nhịn thêm chút nữa đi.”

Chờ con lớn thì ổn thôi.

Chờ con có việc thì ổn thôi.

Chờ con lập gia đình rồi sẽ ổn thôi…

Cứ như , tôi đã nhịn suốt mấy chục năm.

Tính cách hoạt bát của San San vốn dĩ rất đáng , cuối cùng lại bị những cuộc cãi vã không ngừng của vợ chồng tôi cho trở nên dè dặt, nhút nhát.

Mỗi lần tôi phản kháng, Trương Khánh An đều :

“Cô không chịu cũng , để tôi đi chuyện với con .”

Tôi không muốn con bé bị tổn thương, nên chỉ đành cắn răng nhịn hết lần này đến lần khác.

Kết quả là hắn và cả nhà họ Trương càng ngày càng nước lấn tới.

Lần này, nhân lúc San San còn nhỏ, mọi chuyện vẫn còn kịp xoay chuyển.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng líu ríu ngoài sân.

“Này, Mạn Linh đúng là chẳng biết điều.”

“Đúng thế, khổ cho thầy Trương quá đi.”

Trương Khánh An cũng hùa theo:

“Mạn Linh không có học thức, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chuyện.”

“Mạn Linh mà não, ông trời cũng phải bật .”

Tôi nghe hết mấy lời cợt ấy, mà lòng vẫn phẳng lặng như mặt nước.

Qua hôm nay thôi, tôi và Trương Khánh An sẽ chẳng còn dây dưa gì nữa.

Giờ hắn chỉ đang cố chọc giận tôi mà thôi.

Nghĩ , tôi vội vàng xách chậu nước rửa mặt ra ngoài, mong trở thành người đầu tiên đến Ủy ban.

Nhưng vừa ra đến sân, tôi không thấy bóng dáng Trương Khánh An đâu.

Chỉ thấy vài người hàng xóm đang đứng chỉ trỏ, bàn tán.

“Mạn Linh à! Phụ nữ ly hôn sẽ bị người ta khinh thường đấy!”

“Phải đấy, không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho con bé San San chứ!”

Tôi mấy bà thím nhiều chuyện, đứng oang oang cái mồm mà không biết đau lưng ấy, liền hất cả chậu nước lạnh dưới chân họ.

Lời khuyên nhủ lập tức biến thành mắng nhiếc.

Tôi liếc qua vài cái, rồi xoay người quay vô nhà.

Tôi chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, từng phút trôi qua dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Cuối cùng cũng đến giờ hẹn.

Tôi vội vàng cầm lấy túi vải cũ bạc màu, chuẩn bị đến Ủy ban thủ tục ly hôn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...