Nghe sau khi bị kéo về nhà, hắn thật sự bị cha mẹ Liễu Hàn Yên đánh gãy nốt cái chân còn lành.
Hắn còn muốn tiếp tục thi đại học?
Cha mẹ ta liền phang luôn cả bàn tay còn dùng —gõ cho gãy luôn mấy ngón.
Thế là, hắn còn thảm hơn cả tôi kiếp trước.
Nhưng mà… “xung hỉ” dường như lại có hiệu quả thật.
Liễu Hàn Yên tỉnh lại.
Nhưng vừa biết mình không những mất việc, mà còn thành người tàn phế hoàn toàn— ta lập tức phát điên.
Ngày nào cũng ngồi nhà chửi bới Giang Ninh, lấy chuyện nhục hắn thú vui.
Cuộc sống “vợ chồng son” của hai người đó đúng là… vô cùng đặc sắc.
…
Sau khi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi thuận lợi nhập học.
Chủ nhiệm Trần quả nhiên là người giữ lời.
Vừa đặt chân đến thủ đô, ông đã giúp tôi sắp xếp đâu ra đó.
Tôi muốn đưa cha mẹ cùng lên thành phố sống—ông cũng giúp tôi lo liệu chu đáo.
Ông một căn hộ nhỏ cho cha mẹ tôi, còn giúp tôi tìm mối ăn nhỏ.
Tôi không để cha mẹ rảnh rỗi quá lâu—dẫn họ ra chợ tập buôn bán.
Chẳng bao lâu, tôi đã mua một căn tứ hợp viện thuộc sở hữu của riêng mình.
Rồi từ một quầy hàng nhỏ, chúng tôi mở thành tiệm.
Từ một tiệm, mở thành chuỗi.
Sau đó, nhân lúc bất sản bùng nổ, tôi đổ vốn mua đất.
Không ngờ, cơ hội đến, chúng tôi thành “vua bất sản” thật.
Số tiền kiếm —mấy đời cũng xài không hết.
Ngày tôi chính thức trở thành một trong những người giàu nhất Thủ đô, tôi dẫn gia đình về quê một chuyến.
Những năm qua, có tiền, chúng tôi cũng không quên quê nhà.
Làm đường, xây nhà máy, mở việc cho dân làng—chuyện nào cũng thật tận tâm.
Trên đường về làng, khi xe chạy ngang qua khu nhà tập thể cũ của trí thức hồi xưa, bất ngờ có hai người ngồi xe lăn lảo đảo lao ra chặn đầu xe.
Chính là Liễu Hàn Yên và Giang Ninh—giờ đã già sọm, hốc hác không nhận ra.
Cả hai, tay chân tật nguyền, vẫn không quên… chửi nhau.
Chửi nhau đến đắng miệng, khạc cả nước bọt, cứ như đã thành thú vui duy nhất còn lại.
Trưởng thôn đứng bên cạnh, gãi đầu ngượng nghịu giải thích:
“Hai người đó hồi xưa là trí thức về làng…”
“Chỉ tiếc số khổ, cả hai đều thành tàn phế.”
Tôi ngồi trên xe, bọn họ qua cửa kính hạ xuống nửa chừng.
Chẳng gì—chỉ hơi cong môi, rồi kéo kính xe lên lại.
Không phải tôi nhẫn tâm.
Chỉ là… đời này, tôi tha cho họ đã là tốt lắm rồi.
Báo ứng, chưa bao giờ chậm trễ.
Mà ân , cũng không bao giờ bị lãng quên.
Trưởng thôn thở dài, vừa về phía hai người đang ngồi trên xe lăn, vừa :
“Hồi đó khi các trí thức về thành phố, ai cũng lần lượt rời đi. Chỉ có hai người này, do biểu hiện quá kém, nên không ai chịu nhận.”
“Cuối cùng bị kẹt lại đây. Dân làng thấy đáng thương, nên để luôn khu nhà tập thể cũ cho họ ở.”
“Hai người vẫn sống với nhau, ngày nào cũng cãi như chó với mèo.”
“Hồi cha mẹ còn sống thì còn đỡ, giờ hai cụ mất rồi, hai vợ chồng này chỉ hận không thể g.i.ế.c nhau cho rồi…”
“Thật sự… cũng đáng thương lắm.”
Tôi cảnh đó, khẽ :
Đúng là đáng thương.
Nhưng cũng phải thảm như … mới xứng đáng.
Đúng lúc ấy, Liễu Hàn Yên đột nhiên thấy tôi.
Đôi mắt vẩn đục của ta khựng lại, rồi lập tức bừng sáng như điên dại.
Cô ta kích đến mức nhảy khỏi xe lăn, dùng cả tay lẫn chân bò về phía tôi:
“Là Cố Thần… Cố Thần, là cậu phải không?!”
“Cậu cũng trọng sinh lại đúng không?! Cậu biết tôi kiếp trước cậu, nên quay về để trả thù đúng không?!”
Trưởng thôn kinh ngạc quay sang hỏi:
“Cố tổng… cậu quen người này sao?”
Tôi mỉm , khẽ lắc đầu:
“Không quen.”
Bảo vệ phía sau lập tức quát lớn:
“Tránh đường! Ai cũng dám nhào lên người ông chủ chúng tôi à?”
Nói xong, hắn lạnh lùng đẩy mạnh Liễu Hàn Yên ra một bên.
Tôi chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế bước tiếp.
Phía sau, tiếng ta vẫn gào thét:
“Cố Thần! Cố Thần, tôi sai rồi!”
“Tôi không cần Giang Ninh nữa, tôi muốn lấy cậu! Lấy cậu không?!”
Tôi đi rất xa rồi, ta vẫn còn hét.
Nhưng bước chân tôi—chưa từng dừng lại.
Không ngờ, ta cũng sống lại rồi.
Nhưng sống lại rồi thì sao?
Kiếp trước sống trong hào quang, kiếp này… cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Chắc điều đó còn tàn nhẫn hơn cả cái chec.
Còn ta muốn biết tôi có trọng sinh không à?
Tại sao tôi phải ?
Tôi muốn ta sống trong hoài nghi, dằn vặt, điên loạn đến chec cũng không giải thoát.
Liễu Hàn Yên, lần này, người thua… là .
Còn tôi—
Sẽ sống một đời mà có mơ cũng không dám mơ tới.
Bởi vì…
Tôi đã trở thành một trong những đại phú hào giàu nhất Thủ đô, thành phố mà hai kẻ đê tiện các người từng mơ ước.
Tôi đứng trước hiên nhà cổ, ánh chiều tà nghiêng nghiêng rọi xuống sân lát gạch cũ, gió từ hành lang thổi qua, mang theo mùi hoa mộc lan nhẹ nhàng và một chút thanh tịnh.
Đời người, có những khúc ngoặt mà chính mình cũng không lường trước .
Kiếp trước, tôi mang lòng tin chân thành đi một người—để rồi đổi lại là một ván cờ đẫm máu.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng học hành, chăm chỉ người tốt, thì sẽ báo đáp.
Nhưng không…
Thứ tôi nhận , là gãy tay gãy chân, là cả một đời chôn vùi trong bóng tối.
Tôi đã từng thù hận đến mức muốn kéo tất cả xuống địa ngục cùng mình.
Nhưng thật may, ông trời cho tôi một cơ hội sống lại.
Lúc đầu, tôi cũng muốn báo thù cho đến tận cùng.
Nhưng càng về sau, tôi càng hiểu rõ—trả thù không phải là tất cả.
Chính mình mạnh mẽ, sống tốt, sống như thế nào để khiến kẻ khác chỉ có thể ngẩng lên mà —mới là điều đáng giá nhất.
Thế gian này, những kẻ mưu tính và hãm người khác không bao giờ thiếu.
Người tính toán mưu người khác, người người—tưởng mình chiếm lợi, có ai biết cuộc đời ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Hôm nay thắng, không có nghĩa là đời này luôn thắng.
Hôm nay thua, cũng không có nghĩa là cả đời đều thất bại.
Thời thế xoay vần, lòng người đổi thay.
Chỉ có một thứ là không thay đổi—đó là đạo lý người.
Tôi không còn là cậu trai mười tám tuổi ngây ngô năm ấy.
Cũng không còn là kẻ mang đầy căm phẫn mà sống dằn vặt mỗi ngày.
Tôi bây giờ—chỉ là một người đàn ông đã từng rơi xuống vực, rồi tự mình trèo lên, đứng thẳng giữa thế gian mà thôi.
Tôi cúi đầu, nhặt một chiếc lá vàng vừa rơi xuống chân.
Thu tới rồi—năm nay lại sống thêm một mùa thu nữa.
Tôi mỉm .
Đời này, tôi sống không thẹn với lòng.
Vậy là đủ.
Hết.
Bạn thấy sao?