Giang Ninh đúng là đang đ.â.m thẳng vào tim tôi, chơi đòn hiểm độc nhất.
Tôi nghiến răng, trừng mắt hắn.
Đồ vô sỉ tiểu nhân!
Kiếp trước tính toán như thần, kiếp này tới giờ vẫn còn bám víu vào tôi.
Trên đời gì có chuyện tốt thế—khi có lợi thì giữ lấy, khi ta thành tàn phế thì vứt qua đầu tôi.
Vô liêm sỉ đến cùng cực!
Tôi lạnh, thẳng vào hắn:
“Giang Ninh, cậu đang gì thế?”
“Rõ ràng người Liễu Hàn Yên là cậu. Chính cậu hứa sẽ cưới ta sau khi thi đại học xong, sao giờ lại quay sang đổ lên đầu tôi?”
“Chỉ vì điểm tôi cao hơn, có khả năng đỗ đại học tốt hơn, nên giờ cậu lật mặt đẩy hết cho tôi à?”
Nghe xong, Giang Ninh không tức mà lại bật :
“Cố Thần, cậu ngoa vừa thôi!”
“Với thành tích học tập của cậu mà tôi phải ghen tỵ á?”
“Để xem sau này tôi thi đỗ đại học thủ đô, còn cậu thì đến cao đẳng cũng chẳng dám mơ!”
Hắn đầy khí thế, rõ ràng vẫn nghĩ rằng tôi đã để hắn tráo điểm như kiếp trước.
Đáng tiếc, hắn quá tự tin rồi.
Cũng chính vì mà đám đông bắt đầu d.a.o , không biết nên tin ai.
Nhưng có những chuyện—không phải vài câu là có thể lấp l.i.ế.m .
Tôi từ tốn lên tiếng:
“Nhưng Giang Ninh à, cậu học dốt là điều ai cũng biết mà.”
“Cậu từng đến trường tôi thi thử, cả bài thi còn chưa tới 200 điểm cơ mà?”
“Với kiểu thành tích đó mà đòi đỗ đại học thủ đô à? Nghe mà buồn thật!”
“Tôi cha mẹ Liễu Hàn Yên hôm nay chạy tới đây đòi gả con cho tôi, chắc cũng là trò cậu bày ra, đúng không?”
“Rõ ràng là cậu chê bai người ta tàn phế, muốn rút lui, giờ lại đẩy ta cho tôi?”
“Cậu mới là kẻ không biết xấu hổ. Phải đem ra xử b.ắ.n mới đúng!”
Bị tôi vạch trần đến đỏ cả mặt, Giang Ninh vẫn định mở miệng cãi lại.
Ai ngờ trong đám đông bỗng có người lên tiếng:
“Phải đó! Lần trước tên Giang trí thức này còn khoe mẽ thành tích mình giỏi lắm cơ. Vậy mà thi có tí điểm, xấu hổ chưa!”
“Cười chec mất, đúng là mặt dày!”
Nghe , dân làng không nín nữa:
“Hóa ra lại là cái đồ trơ tráo này!”
“Tự mình không có lương tâm, còn định đổ oan cho Cố Thần nhà chúng tôi! Cậu ấy là sinh viên đại học đó, sao để cái thứ như mày lôi vào !”
“Đúng đấy, đuổi chúng nó đi!”
“Phải, đuổi hết ra ngoài!”
Người trong làng là đấy.
Bình thường có thể có va chạm, lúc cần thiết thì đoàn kết khỏi bàn.
Huống chi tôi là người duy nhất trong lứa tuổi này có cơ hội thi đỗ đại học.
Dân làng cùng nhau hợp sức, đuổi cổ cha mẹ Liễu Hàn Yên và cả Giang Ninh ra khỏi cổng làng.
Tôi thấy cha mẹ mình, trong đám đông, nhân lúc không ai để ý, giáng cho cha mẹ Liễu Hàn Yên mấy cú đau điếng.
Hai người kia gào khóc thảm thiết, chẳng ai buồn bênh.
Còn ra tay dữ nhất, dĩ nhiên là mấy trai của Lâm Tư Tư.
Mỗi cú đ.ấ.m to như chày giã gạo, đập cho Giang Ninh và nhà họ Liễu gần như phải quỳ rạp xuống.
Cuối cùng, mồm mép hứa rối rít—cam đoan sẽ không dám đến rối nữa.
Giang Ninh sau trận đó, đã tàn nay lại càng tàn hơn, phải có người khiêng về.
Tôi cảnh ấy mà suýt bật thành tiếng.
Báo ứng đến đúng lúc không lệch một ly!
Từ đó về sau, Giang Ninh và cha mẹ Liễu Hàn Yên quả nhiên không dám bén mảng đến nhà tôi thêm lần nào.
Nhưng lại bắt đầu quay sang cắn xé nhau.
Nhà họ Liễu cầu Giang Ninh phải cưới con họ, là “xung hỉ” để mong ta tỉnh lại.
Nhưng Giang Ninh thì cứ lắc đầu nguầy nguậy:
“Tôi còn phải lên đại học, sao mà cưới một người tàn tật !”
Cha mẹ Liễu Hàn Yên lập tức chỉ vào chân tay gãy nát của Giang Ninh:
“Còn không biết xấu hổ! Chính mày cũng là thằng què, còn dám kén cá chọn canh à?”
Giang Ninh nghe thì tức xanh mặt, vẫn cắn răng không chịu cưới.
Chỉ là… hắn không biết rằng, mọi chuyện đã không còn nằm trong tay hắn nữa rồi.
Nhà họ Liễu có tiền, thấy hắn chần chừ thì bèn đưa vài trăm đồng cho nhà Giang Ninh—xem như mua hắn về rể.
Ngày cưới ấn định đúng hôm trường phát bảng điểm.
Hôm đó, tôi cùng nhóm đến trường để xem kết quả.
Ai ngờ giữa đường lại bắt gặp Giang Ninh đang lết từng bước một chạy trốn khỏi hôn lễ.
Cánh tay, cái chân… qua là biết, không thể hồi phục nổi.
Cha mẹ Liễu Hàn Yên sợ hắn sau này hồi phục rồi sẽ bỏ rơi con mình, nên cố không cho điều trị.
Giờ thì hay rồi, hắn thành phế nhân thật rồi.
Giang Ninh gần như phải bò bằng cả tay lẫn đầu gối vào sân trường.
Hắn tìm bảng điểm trong đám đông, mắt dán chặt vào từng cái tên.
Tôi đứng bên cạnh, thấy hắn thảm như thế, cũng nổi hứng tốt bụng.
Tôi gọi một cậu học sinh gần đó, dúi vào tay cậu ta hai hào, rồi nhờ chuyển lời đến cha mẹ Liễu Hàn Yên đang tiệc cưới ở đầu phố:
“Nói với họ, con rể của họ đang ở trường xem bảng điểm.”
Ngay lúc ấy, đám đông bỗng ồ lên.
“Cố Thần đỗ thủ khoa rồi!”
“Trời ơi, thật sự là đứng đầu bảng!”
“Nhìn này, chẳng thấy tên Giang Ninh đâu cả— mà dám lớn tiếng mình giỏi hơn Cố Thần à?”
“Cười chec mất!”
Nghe tiếng reo hò, Giang Ninh ngây người tôi.
Rồi đột nhiên như phát điên, nhào đến túm lấy cổ áo tôi:
“Mày lừa tao!”
“Mày dám lừa tao!”
“Mày không viết tên tao lên bài thi! Mày…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nổi điên bao lâu, thì cha mẹ Liễu Hàn Yên đã kịp đến.
“Thằng chec tiệt, nhận sính lễ nhà tao rồi còn dám bỏ trốn!”
“Mau về lễ thành hôn cho tử tế!”
“Có vẻ như phải đập gãy luôn cái chân còn lại thì mày mới biết điều!”
Giang Ninh bị lôi đi, vừa giãy giụa vừa hét lên:
“Tôi sẽ g.i.ế.c mày! Cố Thần, tao nhất định g.i.ế.c mày!”
Tôi nghe mà suýt phì .
Muốn g.i.ế.c tôi?
Hắn sợ là không còn sức mà lau m.ô.n.g cho vợ mình nữa là…
Dù sao thì giờ hắn cũng phải lo hầu hạ một vợ thực vật suốt đời rồi.
Tôi chọn đăng ký vào Đại học Thủ đô, đúng như mong muốn của mình.
Những ngày chờ thư báo trúng tuyển, tôi sống vui như Tết, ngày nào cũng nghe chuyện về Giang Ninh mà sống qua ngày.
Bạn thấy sao?