Trên đường về còn đụng phải mấy ông nhà Lâm Tư Tư.
Ban đầu thấy họ, tôi hơi lo— vẻ mặt họ phấn khởi như thế, tôi thở phào.
Ông lão mẹ tôi cho uống thuốc đắng rồi dần tỉnh lại.
Vừa mở mắt, ông cụ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, :
“Cậu trai trẻ, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, e là tôi đã chec rồi.”
Ông đưa mắt quanh nhà, rồi dứt khoát:
“Tôi nhất định phải báo đáp cậu tử tế.”
Tôi xua tay:
“Không cần đâu, ông ạ. Con chỉ tiện tay thôi.”
“Thấy ông như thế, ai gặp cũng sẽ ra tay giúp cả.”
Ông cụ nghe lại càng hiền hơn.
Thấy sách vở của tôi đặt trên bàn, ông ngạc nhiên:
“Cậu đang đi học à?”
Mẹ tôi lập tức chen vào, đầy tự hào:
“Chứ sao! Con trai tôi là học sinh giỏi nhất lớp đấy. Kỳ này định thi vào đại học thủ đô đó.”
Ánh mắt ông cụ sáng rực.
“Cậu định lên thủ đô sao?”
Tôi gật đầu, dõng dạc :
“Vâng. Con phải lên thủ đô.”
Kiếp trước, đó là nơi tôi đánh rơi giấc mơ.
Kiếp này, tôi nhất định phải nhặt lại từng mảnh.
Ông cụ nở nụ hiền hậu:
“Tốt, tốt lắm! Tôi cũng ở thủ đô. Đến lúc cậu lên đó, nhất định phải tìm tôi.”
“Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho cậu.”
Chẳng bao lâu sau, người nhà và cấp dưới của ông cụ đã tìm tới tận nơi.
Ai nấy đều cúi đầu cảm ơn tôi rối rít.
Ông cụ hỏi kỹ thông tin của tôi, rồi còn nhét cả số điện thoại và địa chỉ vào tay tôi, bắt tôi cầm cho bằng .
Rồi mới chịu rời đi.
Tiễn ông cụ xong, tôi mới thật sự cảm nhận —
Từ sau khi sống lại, tôi đã thay đổi rất nhiều điều.
Tính theo thời gian, cũng chẳng còn bao lâu nữa là có điểm thi rồi.
Tôi nghỉ việc chăn bò, ở nhà chờ ngày đó đến.
Tiện thể chuẩn bị hành lý để lên thủ đô.
Không ngờ, vừa cùng cha mẹ từ thị trấn về nhà với một đống đồ đạc trên tay, đã thấy cửa lớn nhà mình bị người ta vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài.
Tôi vội chen vào, kỹ—
Ở giữa đám đông, là Giang Ninh—hắn chống nạng, một chân gãy, một tay bó bột.
Thấy tôi, hắn lập tức mở miệng gọi to:
“Bác trai, bác , con rể các người về rồi đây!”
Cha mẹ của Liễu Hàn Yên lập tức kéo tay tôi:
“Thì ra cháu là Cố Thần—chàng rể quý của nhà bác!”
Nghe đến đây, toàn thân tôi nổi da gà.
Kiếp trước có màn này đâu nhỉ?!
Giang Ninh và Liễu Hàn Yên… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao bây giờ cha mẹ ta lại chạy đến nhà tôi nhận tôi là con rể?
Nhưng tôi biết rõ—bọn họ mà tìm tôi thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Tôi lạnh mặt :
“Các người gọi ai là con rể? Tôi không quen biết gì nhà mấy người.”
Mẹ của Liễu Hàn Yên lập tức lớn tiếng:
“Con rể à, con với Hàn Yên nhau từ lâu rồi, bác biết hết cả rồi, đừng ngại!”
“Bây giờ tụi bác đồng ý rồi, hai đứa có thể chính thức ở bên nhau!”
“Chi bằng kết hôn luôn đi!”
Mẹ tôi nghe thì mặt biến sắc ngay.
Trong mắt bà, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, sao mà cưới xin sớm như thế ?
Bà tức giận :
“Chị gì ?”
“Con trai tôi còn nhỏ, cưới xin gì chứ?”
“Với lại nó sắp thi đỗ đại học rồi, còn cả tương lai phía trước, đâu thể vướng chuyện cưới vợ bây giờ.”
Nghe , sắc mặt cha mẹ Liễu Hàn Yên biến đổi.
Xem ra, bọn họ cũng đã nghe phong thanh chuyện năm nay—Giang Ninh không còn có thể cướp suất đại học của tôi nữa.
Cha ta nghiêm mặt :
“Bà thông gia à, có chuyện chắc con cái bà chưa cho bà biết…”
“Cố Thần nhà bà thật ra… đang con tôi.”
“Với lại, nó cũng không thi đỗ đại học đâu.”
Nghe đến đây, mẹ tôi tức đến đỏ cả mặt.
Từ trước đến nay, bà luôn tin tưởng tôi tuyệt đối…
Mẹ tôi nghe thì càng tức hơn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cha mẹ của Liễu Hàn Yên.
“Con trai tôi thi không đỗ? Cái miệng thúi nhà các người đừng có bậy!”
“Còn con bà, tôi cũng biết rõ lắm. Cô ta đương với ai tôi cũng rõ, người đó tuyệt đối không phải con trai tôi, mà là tên thanh niên trí thức họ Giang đang đứng cạnh kia!”
Giang Ninh lập tức lắc đầu, chối ngay:
“Cháu với Hàn Yên chỉ là thôi ạ…”
Chưa dứt câu, mấy người trong đám đông đã bắt đầu chen vào góp lời:
“Bạn bè cái gì? Bạn bè nào mà suốt ngày dính lấy nhau như keo ?”
“Phải đấy! Tôi còn thấy hai đứa nó hôn nhau nữa kìa!”
“Tôi thấy cậu ta chê bai Liễu Hàn Yên vì bị đuổi khỏi đoàn văn công nên mới giả bộ ‘chỉ là bè’ đấy!”
“Đuổi gì nữa? Nghe ta không chỉ bị đuổi, mà còn bị gãy chân, gãy cả cột sống, từ giờ không đứng lên nổi nữa cơ!”
“Chẳng phải báo ứng thì là gì? Cướp suất vào đoàn văn công của người ta, giờ thì hay rồi!”
“Nhưng mà… chuyện liên quan gì đến Cố Thần nhỉ?”
“Ơ, chẳng biết à? Nghe đâu Liễu Hàn Yên giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Mấy người này định gả ta cho Cố Thần, ép cưới để trừ tà, gọi là ‘xung hỉ’ đó!”
…
Nghe tới đây, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra Giang Ninh và Liễu Hàn Yên đã gặp phải báo ứng!
Mà không ngờ, mấy ông nhà Lâm Tư Tư ra tay nhanh đến —đã sớm khiến ta thành tàn phế.
Thật sự… sảng khoái!
Nhìn đám đông càng lúc càng bàn tán quá trớn, Giang Ninh sốt ruột nhảy dựng lên:
“Cố Thần! Cậu không thể thế ! Không thể vì Hàn Yên bị liệt mà không chịu cưới ấy!”
“Nếu cậu không chịu cưới, tụi này không để yên đâu! Chúng tôi sẽ đến công an tố cáo cậu dụ dỗ rồi bỏ rơi ấy!”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người tôi lập tức thay đổi.
Thời đại này, danh tiếng còn quý hơn mạng sống.
Bị vu là ‘dụ dỗ rồi bỏ rơi’ con nhà lành—ra đường sẽ bị người ta ném đá!
Còn nếu bị định tội ‘lưu manh’—rất có thể ăn đạn thật.
Bạn thấy sao?