Trở Về Những Năm [...] – Chương 4

Chương 4

Tôi lắc đầu:

“E là không . Mẹ tôi đã xin cho tôi một chân ở đội sản xuất rồi, hôm nay phải đến nhận việc. Chuyện của Giang Ninh, chắc để cậu ấy tự lo thôi.”

Liễu Hàn Yên nghe suýt tức điên.

Cô ta trừng mắt tôi, giọng đầy hằn học:

“Anh ngoài học giỏi ra thì cái gì cũng vô dụng.”

“Còn muốn chờ có kết quả thi rồi tán tỉnh tôi? Anh đừng mơ nữa!”

Nói xong, ta không thèm liếc tôi một cái, kéo Giang Ninh bỏ đi.

Tôi bóng lưng hai kẻ tráo trở đó, nghiến răng nghiến lợi.

Hai đứa bội bạc vô ơn kia, còn mơ mang đồ mới đi học đại học hả?

Đừng mơ nữa – đời này, đến cả giấc mơ của bọn mày, tao cũng không để yên.

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng tức, liền lấy giấy bút ra, viết một mảnh giấy nhỏ.

Viết xong, tôi lại đội mũ bước ra khỏi cửa, lần này là tới nhà của Lâm Tư Tư ở cuối thôn.

Ban đầu tôi định để đơn tố cáo phát huy hiệu quả từ từ, để Liễu Hàn Yên rơi xuống đáy một cách từ tốn.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Chúng lại dám chọc đến tôi.

Tôi không đợi nữa.

Giờ tôi chỉ muốn tận mắt thấy con đàn bà đó chịu báo ứng ra sao.

Tôi gói tờ giấy ghi rõ sự thật – chuyện Liễu Hàn Yên dùng quan hệ để cướp suất của Lâm Tư Tư – vào một viên gạch, rồi ném thẳng vào sân nhà ấy.

“RẦM!”

Viên đá rơi xuống.

“Ai da—!”

Một giọng nữ đau đớn vang lên.

“Anh ơi, có người ném đá trúng em!”

“Là ai?!”

“Đứa chó chec nào dám đánh em tao?!”

“Để tao xem nó còn mạng không!”

Ngay sau đó là tiếng bước chân rung chuyển cả mặt đất.

Bảy người như bảy cái cột điện của Lâm Tư Tư đồng loạt xông ra ngoài.

Tôi hoảng loạn quay đầu chạy, cắm đầu cắm cổ phóng thẳng về phía xa.

Chạy một hơi xa thật xa, tôi mới dám thở.

Trời ạ.

Không thể xui hơn nữa.

Thế mà lại ném trúng đúng Lâm Tư Tư.

Tôi không dám tưởng tượng, nếu bị bảy ông to như gấu đó bắt thì đời tôi sẽ thảm đến mức nào.

Tôi thật không hiểu nổi—Liễu Hàn Yên không còn ai khác để mượn danh à, sao lại dám đụng đến Lâm Tư Tư?

Bảy ông của người ta đâu phải dạng vừa.

Mà lại cưng chiều em như vàng.

Nếu họ mà biết sự thật…

Cô ta sẽ chec thảm như thế nào đây?

Tuy nhiên—chỉ cần che giấu kỹ như kiếp trước, thì chẳng sao cả.

Lâm Tư Tư đời trước đến chec vẫn không biết mình bị cướp mất tương lai.

Nhưng đời này—để tôi thay trời hành đạo.

Tôi đang mong chờ đến mức chỉ muốn xem kết cục của ta ngay bây giờ!

Về đến nhà, tôi cũng không ngồi không, mà đến đội sản xuất nhận việc.

Chuyện tôi với Liễu Hàn Yên không phải dối.

Chỉ là công việc đó… khá nhàn.

Chính là công việc mà Giang Ninh từng van xin tôi mãi mới lấy : chăn bò cho đội.

Kiếp trước, tôi thật sự đã nài nỉ cha của phó đội trưởng để xin cho hắn việc đó.

Công việc ấy giúp hắn có hai tháng thảnh thơi chẳng phải tay gì, lại còn dẫn tới một sự kiện thay đổi cả vận mệnh hắn.

Ngày ấy, chính khi đang thảnh thơi thả bò, hắn nhặt một ông cán bộ lớn từ thủ đô bị ngã xuống sườn núi.

Từ đó, ông cán bộ ấy trở thành chỗ dựa quan trọng nhất của hắn ở thủ đô.

Cũng chính là người giúp hắn người đánh tôi tàn phế trước kỳ thi đại học lần hai.

Nhưng lần này, hắn đừng mơ nữa.

Tôi đã quay về.

Việc tốt như “cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa”—để tôi !

Không hiểu hôm nay Giang Ninh bị sao.

Hắn cứ đứng đồng cỏ nơi thả bò mà trong lòng nôn nao.

Cảm giác như có điều gì đó đang đợi hắn ở đó.

Nhưng dạo này hắn nghỉ nhiều quá, không chắc tổ trưởng có cho phép nghỉ nữa không.

Tất cả cũng là do tên chec tiệt Cố Thần kia!

Nếu không phải hắn giành mất việc chăn bò, thì Giang Ninh đâu phải cùng đám quê mùa kia phơi nắng ngoài ruộng mỗi ngày?

Đúng lúc hắn còn đang xoay sở chưa biết sao, thì Liễu Hàn Yên tới.

Dưới gợi ý đầy ẩn ý của ta, vợ đội trưởng nhận một ít kẹo trái cây mà ta chắt chiu dành dụm bấy lâu.

Kết quả: duyệt nghỉ một giờ.

Khi ra chỗ vắng người, Liễu Hàn Yên mặt mày không vui, hậm hực :

“Anh Giang Ninh, đó là kẹo em để dành cho đấy, sao lại đem cho cái bà quê mùa đó chứ?”

Giang Ninh kéo tay ta, nịnh:

“Đừng keo kiệt thế. Anh có cảm giác đồng cỏ kia đang có cái gì đang chờ tụi mình.”

“Em biết mà, trực giác của luôn rất chuẩn. Biết đâu là cơ hội đổi đời thì sao? Đi thôi, mau qua đó xem.”

Nghe , Liễu Hàn Yên lập tức rạng rỡ:

“Vâng! Vậy mình qua xem thử đi!”

Hai người tay trong tay háo hức bước nhanh về phía đồng cỏ.

Thế —vừa đi mấy bước, hai người đồng loạt cảm thấy có bóng đen lướt qua đầu.

Ngay sau đó—

“BỐP!”

Một cú đ.ấ.m nặng như búa tạ giáng thẳng vào mặt.

“Aaa!”

“Ai đánh tôi thế?!”

“Đau quá! Nhẹ tay chút… đau mà—!”

Từ sau khi nhận việc chăn bò, tôi ngày nào cũng lượn khắp bãi cỏ.

Kiếp trước tôi không nhớ chính xác thời gian và địa điểm Giang Ninh cứu người, nên giờ chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất: cày từng góc một.

May mà—trời không phụ lòng người.

Hôm nay, ở gần mép sườn đồi sát bãi cỏ, tôi tìm thấy một ông lão toàn thân đầy thương tích.

Tôi lập tức dùng những gì đã học từ sách y năm xưa để cầm m.á.u cho ông cụ.

Rồi cõng ông về tận nhà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...