Trở Về Những Năm [...] – Chương 3

Chương 3

Vừa tới đầu làng, đã thấy hai bóng dáng quen thuộc trong ký ức đang đứng dưới gốc cây hoè lớn.

Tôi không kìm , hét lớn:

“Cha! Mẹ!”

Rồi lao tới ôm chặt lấy họ.

Mẹ tôi ngượng ngùng : “Con trai, lớn đầu rồi còn ôm ấp gì nữa.”

Cha tôi đỏ mặt, giọng khàn khàn: “Bà nó à, con mình mà, ôm tí có sao.”

“Tiểu Thần à, dù con thi không tốt, cha mẹ vẫn sẽ cố nuôi con thi lại một năm nữa.”

“Nếu một năm không thì hai năm. Có cha mẹ ở đây, nhất định sẽ cho con học hành tới nơi tới chốn.”

Mẹ tôi cũng ôm chặt lấy tôi:

“Đúng đó, cha mẹ sẽ cố gắng vì con.”

Nước mắt tôi trào ra, không thể kìm nổi.

Kiếp trước cũng thế, khi tôi trượt đại học, cả làng nhạo tôi.

Chỉ có cha mẹ tôi – lặng lẽ dành dụm từng đồng, âm thầm ủng hộ tôi học lại.

Họ tôi, tin tưởng tôi đến thế.

Chỉ tiếc, kiếp trước tôi lại không thể đem lại chút vinh quang nào cho họ.

Nhưng kiếp này thì khác rồi.

Tôi gạt nước mắt, bật :

“Cha mẹ đừng lo, lần này con thi tốt lắm.”

“Nhất định sẽ cha mẹ nở mày nở mặt.”

Cha tôi lập tức tươi rạng rỡ, vỗ mạnh vào vai tôi:

“Tốt lắm thằng nhóc, còn biết chọc cha nữa cơ đấy. Vừa rồi bộ dạng của con, cha còn tưởng toi rồi chứ!”

“Thi tốt là rồi, mau về nhà, cha thịt gà cho con ăn mừng!”

Thịt gà thơm nức mũi, rượu cao lương đậm đà, cha mẹ ngồi hai bên.

Bữa cơm hôm ấy khiến tôi hạnh phúc tột cùng.

Ăn xong, tôi không vội về phòng ngủ.

Dưới ánh nến trên bàn, tôi lấy giấy bút ra, bắt đầu viết đơn tố cáo.

Kinh nghiệm kiếp trước cho tôi biết: g.i.ế.c người, phải g.i.ế.c từ trong tâm.

Giống như cách Giang Ninh từng khiến tôi tàn phế, là để đập nát tương lai tôi từ gốc rễ.

Vậy nên bây giờ, tôi cũng muốn đ.â.m thẳng vào thứ họ đau nhất.

Hỏi xem thứ mà Liễu Hàn Yên – con đàn bà tráo trở đó – xem trọng nhất là gì?

Chắc chắn là thân phận thành viên đoàn văn công.

Kiếp trước ta dễ dàng lừa tôi, chính là nhờ cái danh “hoa khôi” của đoàn văn công huyện.

Ánh đèn sân khấu chiếu lên người ta, khiến tôi không thể không .

Cô ta biết rõ điều đó.

Cũng biết rõ thân phận này quý giá thế nào.

Nhưng cái danh đó vốn không phải của ta!

Cô ta và Giang Ninh giống nhau, đều là thanh niên trí thức ở công xã chúng tôi.

Theo quy định, phải đi đồng, tích điểm công như bao người khác.

Nhưng không lâu sau khi tới đây, đoàn văn công ở huyện có đợt tuyển người.

Cô ta lập tức ghi danh.

Trớ trêu thay, đúng hôm trước kỳ thi thì bị sốt, đến ngày thi cũng chẳng đi.

Vậy mà cuối cùng, tên ta vẫn nằm trong danh sách trúng tuyển.

Trong khi người khác – Lâm Tư Tư – thi rất tốt, lại bị loại.

Tất cả những chuyện này, năm xưa vì muốn lấy lòng tôi, ta và Giang Ninh từng kể ra không sót một chữ.

Cũng nhờ , tôi mới biết: cha mẹ ta đã dùng quan hệ, để ta cướp lấy suất vào đoàn văn công đáng ra thuộc về Lâm Tư Tư.

Vậy thì giờ, tôi sẽ lột bỏ cái lớp da vàng son đó.

Để ta không bao giờ có thể quay lại sân khấu, dùng danh phận ấy đi lừa người nữa.

Cô ta nên cùng Giang Ninh về lại ruộng đồng, cùng nhau cắm đầu cày đất mới đúng!

Sáng hôm sau, tôi lập tức đem lá đơn tố cáo gửi lên trấn.

Trên đường trở về, tôi đi ngang qua khu thanh niên trí thức, không ngờ lại đụng ngay Giang Ninh và Liễu Hàn Yên.

Hai người tay trong tay đứng sát bên nhau, trông cực kỳ thân mật.

Thấy tôi đến, cả hai lập tức buông tay như bị điện giật.

Giang Ninh ngượng ngùng nặn ra một nụ :

“Cố Thần, đừng hiểu lầm. Tôi và Hàn Yên… không có gì đâu.”

Tôi hừ lạnh:

“Hiểu lầm gì? Hai người không phải tốt sao?”

Giang Ninh càng thêm lúng túng.

Thấy người trong lòng bị móc, Liễu Hàn Yên trừng mắt với tôi, giận dữ:

“Cố Thần, thật ti tiện!”

“Chỉ giúp Giang Ninh một chút thôi, đã đòi trả ơn rồi, đúng là vô liêm sỉ, hèn hạ!”

Tôi suýt bật vì cái lối suy nghĩ vặn vẹo của con đàn bà này.

Tôi gì chứ?

Chỉ vì tôi không tiếp tục thằng ngu, là thành hèn hạ à?

Nếu không phải tôi đang chờ xem trò hay sau này, tôi đã đá cho ta một cú lộn cổ xuống ruộng rồi.

Tôi im lặng, chẳng buồn cãi lại.

Thấy tôi không đáp, Liễu Hàn Yên lại càng đắc ý:

“Thôi , chắc cũng không cố ý.”

“Nhưng vẫn phải xin lỗi Giang Ninh. Coi như bị , đi mượn xe đạp của trưởng thôn cho chúng tôi, rồi giúp Giang Ninh việc ngoài đồng một ngày.”

“Anh ấy sắp lên đại học rồi, chúng tôi còn phải lên thành phố mua ít đồ. Đi tay không sẽ bị học chê đấy.”

Tôi gương mặt ngạo mạn đó, thiếu điều muốn bật tại chỗ.

Cô ta muốn tôi đi mượn xe giúp ta, sau đó mang ơn người ta, rồi lại phải lao hộ.

Còn hai người bọn họ thì nhởn nhơ rong chơi?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Khi người ta cạn lời, thường sẽ bật .

Và tôi, quả thật đã thành tiếng.

“Chiếc xe đạp đó hả? Vừa nãy tôi thấy con trai trưởng thôn đã đạp xe lên thị trấn rồi, chắc không mượn nổi đâu.”

Liễu Hàn Yên nhíu mày.

“Vậy thêm mấy ngày nữa, giúp Giang Ninh nhiều hơn chút đi. Em với ấy đành đi bộ .”

Tôi suýt không nhịn nổi mà lên lớn.

Cô ta đúng là biết mơ đẹp ghê.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...