Trở Về Những Năm [...] – Chương 1

Chương 1

Năm 1978, Công xã Ma Liễu.

Nữ văn công xinh đẹp nhất đoàn – Liễu Hàn Yên – đứng trước mặt tôi, gương mặt ngượng ngùng như thể e ấp, khẽ lên tiếng hứa hẹn:

“Chỉ cần điền tên Giang Ninh – trúc mã của em – vào bài thi đại học, em sẽ đồng ý lấy .”

Tôi nụ giả tạo đến cực điểm của ta, trong lòng không nhịn mà bật lạnh.

Đúng là tự mình chẳng ra gì mà còn mơ tưởng hão huyền, như bò cái đi rượt theo bọ phân —nực thật đấy.

Đồ trà xanh, ông đây đã sống lại rồi.

Chương 1:

“Cố Thần, chỉ cần ngày mai điền tên Giang Ninh vào bài thi, em sẽ đồng ý lấy .”

Liễu Hàn Yên đứng trước mặt tôi, gương mặt e lệ pha chút khẩn cầu.

“Anh cũng biết mà, Giang Ninh không giống ấy sinh ra đã là dân thành phố, đâu quen việc đồng áng như bọn mình. Làm thanh niên trí thức ở nông thôn bao lâu nay, ấy thực sự không chịu nổi nữa rồi.”

“Chỉ có đỗ đại học, ấy mới có cơ hội quay lại thành phố. Bằng không, cứ ở lại đây, thể nào cũng khổ đến chec.”

“Cố Thần, em và Giang Ninh lớn lên cùng nhau, đối xử với nhau như em ruột . Em biết là người tốt bụng, chắc chắn sẽ không nỡ ấy chịu khổ như thế.”

“Anh học giỏi hơn ấy nhiều, lần này ấy nhất định không đỗ đâu. Chỉ cần giúp ấy một lần, nể mặt em, em và ấy sẽ biết ơn suốt đời.”

“Dù sao thì cũng học giỏi như , sang năm thi lại vẫn đỗ đại học như thường.”

“Anh yên tâm, bọn em đã sắp xếp hết rồi. Anh chỉ cần điền tên và số báo danh của Giang Ninh vào bài thi, sẽ không ai phát hiện ra đâu.”

“…”

Tôi nghe Liễu Hàn Yên , trong lòng lạnh.

Điền tên và số báo danh của Giang Ninh vào bài thi á?

Cô đang mơ giữa ban ngày đấy.

Đồ tráo trở.

Không ngờ phải không?

Ông đây sống lại rồi.

Chiêu mỹ nhân kế này của không còn tác dụng nữa đâu.

Kiếp trước, Liễu Hàn Yên cũng dùng đúng chiêu này với tôi.

Đêm trước kỳ thi đại học, ta xin nghỉ phép về từ đoàn văn công, thề thốt tâm can, hứa chỉ cần tôi theo, ta sẽ lấy tôi bằng mọi giá.

Mà lúc đó tôi thật sự ta.

Ngay từ cái đầu tiên trên sân khấu, tôi đã say mê xinh đẹp nhất giữa đám đông ấy.

Tôi biết thân phận mình không xứng.

Cô ta là trụ cột nhan sắc của đoàn văn công.

Còn tôi – một thằng nhà quê bình thường.

Chỉ vì muốn xứng đáng với ta, tôi cắm đầu học hành, quyết tâm thi đại học đổi đời, để có thể đường đường chính chính ở bên ta.

Không ngờ ta lại đã để ý tôi từ lâu.

Chỉ cần tôi sẵn lòng viết tên Giang Ninh vào bài thi, sẽ bất chấp tất cả mà lấy tôi.

Lúc ấy tôi mới 18 tuổi, cái tuổi còn ngây thơ, sẵn sàng vì người mình bất cứ điều gì.

Bị ta lừa gạt một phen, tôi đã đồng ý.

Sau đó, điểm thi công bố.

Giang Ninh – người học lực bình thường – lại đỗ vào trường đại học danh tiếng ở thủ đô.

Còn tôi – người luôn đạt thành tích xuất sắc – thì lại trượt thảm .

Cả làng nhạo tôi, một thằng nhà quê dù học giỏi cỡ nào cũng không bằng nổi thanh niên trí thức đến từ thành phố.

Tôi buồn thật.

Nhưng vẫn tự nhủ, sang năm thi lại là .

Lúc đó nhất định sẽ nên chuyện, vả mặt đám người thích lời cay độc kia.

Thế , chưa kịp thi lại, đêm trước kỳ thi năm sau, tôi bị vài tên côn đồ say rượu đánh hội đồng.

Chúng chẳng chẳng rằng, lao vào đánh tôi túi bụi.

Chúng đánh gãy mười ngón tay, một chân.

Tôi trở thành một kẻ tàn phế, không thể cầm bút, không thể đi lại như người bình thường.

Cả đời tôi, từ đó chấm dứt giấc mơ thi đại học.

Thậm chí, đến một công việc tử tế cũng không tìm .

Còn Liễu Hàn Yên và Giang Ninh thì sao?

Một người trong đoàn văn công thăng tiến không ngừng.

Một người ở đại học thủ đô thuận buồm xuôi gió.

Sau này còn nắm bắt cơ hội thời đại, cùng nhau lập công ty, mở thương hiệu riêng.

Liễu Hàn Yên – người từng hứa hẹn với tôi – sớm đã quên sạch sẽ mọi lời ta từng .

Muốn thoát khỏi tôi, ta thậm chí xin điều chuyển khỏi đoàn, đi theo Giang Ninh lên thủ đô ngay đúng ngày hắn nhập học.

Tôi không cam tâm để bọn họ giỡn mình như thế.

Bất chấp gian khổ, tôi một thân một mình lên thủ đô , chỉ để tìm lại công bằng cho bản thân, tìm họ đòi một lời giải thích.

Suốt bảy năm trời culi, bưng bê, dọn dẹp… cuối cùng tôi cũng lần ra tung tích của hai người họ.

Khi ấy—

Liễu Hàn Yên đã trở thành một minh tinh nổi tiếng khắp cả nước.

Giang Ninh thì trở thành tổng giám đốc đầy quyền lực, ai ai cũng biết đến danh tiếng của hắn.

Ngay trong nhà hàng sang trọng bậc nhất thủ đô, họ tổ chức đám cưới linh đình, rộn ràng đến lóa mắt.

Hai người đứng trên sân khấu, trai tài sắc, đẹp đôi vô cùng.

Còn tôi… chỉ là một nhân viên phục vụ không tên không tuổi trong khách sạn đó.

Tôi còn chưa kịp oán than số phận trêu ngươi, thì lại nghe một bí mật trời.

Thì ra Liễu Hàn Yên chưa từng có ý định lấy tôi.

Tất cả những gì ta – chỉ là để Giang Ninh mượn tên tôi, cướp lấy cơ hội đổi đời.

Giang Ninh học lực tệ, lại không chịu nổi cảnh thanh niên trí thức khổ cực ở nông thôn.

Hắn biết nếu dựa vào năng lực thật sự, cả đời cũng không thể đỗ đại học.

, hắn nhắm trúng tôi – kẻ có thành tích học tập xuất sắc nhất cả công xã.

Hắn cùng Liễu Hàn Yên dàn dựng một màn mỹ nhân kế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...