Đúng lúc ấy, Đỗ Hoan và Trịnh Đồng Đồng liếc nhau một cái, rồi đồng loạt lên tiếng:
“Nhưng video ghi lại cảnh Hạ Tri Âm quẹt thẻ cũng do cảnh sát trích xuất, có giá trị xác thực đấy.”
“Cảnh sát Maldives chưa chắc đã quản lý chặt như trong nước, ai biết ta có lén ra ngoài lúc nào không?”
“Cô ta hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian trống để trốn ra ngoài tiêu tiền!”
Ánh mắt nghi ngờ của mọi người lại đổ dồn về phía tôi.
Cả hai đoạn video đều do cảnh sát cung cấp, cả hai đều có hình tôi — đúng là bất thường đến mức khó tin.
Ngay cả ánh mắt của cảnh sát Trương cũng trở nên khó đoán.
Đỗ Hoan bật đắc ý:
“Cảnh sát à, mau bắt con nhỏ háo danh này lại đi! Loại đàn bà như thế này nên ngồi tù!”
Người nhà của chủ thẻ lúc nãy cũng lập tức hưởng ứng:
“Đúng rồi! Bắt nó lại rồi xử bắn đi!”
Một lần nữa, đám đông lại rộ lên ồn ào.
Ánh mắt của họ tràn đầy nghi ngờ, khinh bỉ, ghê tởm, căm ghét… đủ loại cảm thi nhau đổ lên người tôi.
Tôi cố cúi đầu, toàn thân run rẩy.
Nhưng không phải vì sợ hay buồn bã bởi những lời chỉ trích kia.
Mà là vì…
Tôi đang cố nhịn .
Sống lại một đời, tôi đã tưởng tượng ra vô số huống.
Nên sau khi trọng sinh, ngoài chuyện tự thú với cảnh sát Maldives, tôi còn một việc nữa…
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho một số quen thuộc.
Giữa đám đông, vang lên một tiếng “ting—”.
Bỗng nhiên, một người đàn ông đẩy đám đông ra, bước nhanh về phía tôi.
“Tôi có thể chứng, thẻ tín dụng không phải ấy dùng!”
5
Mọi người lập tức quay sang người đàn ông kia, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Người này là ai ? Dựa vào đâu mà chứng cho Hạ Tri Âm?”
Có kẻ bất bình hét lên: “Không phải ta người giả nhân chứng đấy chứ?”
Đúng lúc đó, người nhà của chủ thẻ lập tức lao đến ôm chầm lấy người đàn ông, nước mắt rưng rưng:
“Tử Hào! Sao con lại ở đây? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Con chưa chết!”
Hiện trường như bùng nổ.Ho.an ch/au cac,h cahc
Khóe môi tôi cong lên một nụ đầy chiến thắng.
Tất cả mọi người đều cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Chuyện gì thế này? Anh ta là Lưu Tử Hào thật sao?”
“Đây chính là chủ nhân của chiếc thẻ tín dụng trị giá cả triệu?”
“Anh ta… còn sống?”
“Trời đất ơi! Đúng là hack não! Có ai giải thích không?”
Tôi vẻ mặt đầy sốc của mọi người, chỉ mỉm đầy ẩn ý.
Bên cạnh, sắc mặt của Đỗ Hoan đã trắng bệch.
Môi ta run rẩy, vai cũng không ngừng run theo.
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, ta chẳng buồn giữ hình tượng, chỉ tay vào Lưu Tử Hào, miệng lắp bắp:
“Cậu… cậu… là người hay là ma ?”
Rõ ràng là ta đã sợ đến tột độ, giọng cũng run như lá.
Trong cơn hoảng loạn, năng cũng chẳng biết giữ mồm giữ miệng, đến cả câu hỏi kỳ dị như thế cũng buột miệng thốt ra.
Lưu Tử Hào khó chịu hất tay ta ra, lạnh lùng :
“Bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi đấy! Đứng trước mặt cảnh sát mà còn hỏi câu như — là quá mê tín, hay trong lòng đang có quỷ?”
Trong mắt Đỗ Hoan lóe lên một tia chột dạ, lập tức ho khan để che giấu lúng túng.
Anh ta hít sâu một hơi, gượng :
“Cậu chết đi sống lại, tôi… tôi thật sự mừng thay cho gia đình cậu.”
Cảnh sát Trương liếc ta một cái đầy dò xét, không gì.
Nhưng tôi biết, email mà tôi gửi cho ấy trước khi tự thú, ấy đã đọc rồi.
Và ấy cũng bắt đầu tin vào những gì tôi viết trong đó.
Bây giờ, điều tôi cần là đưa ra bằng chứng mạnh mẽ hơn nữa.
6
Tôi lập tức bước đến trước mặt Lưu Tử Hào, vỗ vai ấy, ngạc nhiên :
“Ôi trời! Lưu Tử Hào, đúng là cậu thật rồi à!”
Sau đó là một cái ôm kiểu gấu siết chặt, tôi ôm chầm lấy ấy đầy !
“Hóa ra chủ nhân của cái thẻ tín dụng đó là cậu hả? Cái thẻ đó suýt nữa chết tôi luôn đấy!”
Nói xong, nước mắt tôi “lách tách lách tách” rơi xuống.
Bố mẹ của Lưu Tử Hào thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Tử Hào vội vàng giải thích:
“Bố mẹ, đây là Tri Âm, học cấp ba của con, chính là học bá luôn đứng nhất lớp ấy ạ.”
Mẹ ấy suy nghĩ một lúc, như sực nhớ ra điều gì.
“À đúng rồi, bé này chính là…”
Tôi lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra cắt lời bà, đưa ra bức ảnh chụp chung của tôi và Tử Hào:
“Dì xem nè hồi cấp ba con với Tử Hào thân lắm luôn, chỉ là sau này cậu ấy đi du học nên tụi con ít liên lạc hơn.”
Lưu Tử Hào cũng tiếp lời:
“Mẹ còn nhớ không, hồi đó con học tiếng Anh kém cực kỳ, thầy còn bảo kiểu gì con cũng không thể ra nước ngoài nổi.”
“Nhờ có Tri Âm, ngày nào cũng kèm con học tiếng Anh, con mới thi IELTS 6.5, không thì giờ còn chưa đậu nổi đại học ấy chứ.”
“Nói thật, không có Tri Âm, chắc giờ con thành thằng du côn mất rồi.”
Kiếp trước, tôi không biết chủ thẻ là Lưu Tử Hào.
Mãi đến sau này khi ấy tự sát, tôi mới biết qua bản tin.
Thực ra tôi là một rich kid ngầm, ở lại thành phố này việc chỉ để cùng Đỗ Hoan cố gắng xây dựng tương lai.
Ở kiếp này, ngay khi biết chuyện sắp xảy ra, việc đầu tiên tôi là gọi về cho bố mẹ, chuyển khoản hơn một trăm triệu cho Lưu Tử Hào.
Thái độ của bố mẹ ấy thay đổi 180 độ.
Từ chỗ muốn xé xác tôi ra, chuyển sang thân thiện vô cùng, cứ như tôi là con ruột của họ .
Họ nắm tay tôi không ngừng xin lỗi, còn hỏi chỗ tôi bị thương có đau không, có cần đi bệnh viện khám không.
Người đời vốn dĩ rất thích xem kịch hay.
Hiểu lầm về vụ quẹt thẻ rõ, lại còn chứng kiến màn hội ngộ cảm giữa đôi cũ, ai nấy đều tít mắt.
Có người thậm chí dẫn đầu vỗ tay, hô to: “Quá hay! Quả thật quá hay!”
Trên livestream, bình luận bay vèo vèo:
“Giờ tôi mới hiểu, chuyện gì cũng không vội kết luận!”
“Sự thật thường chẳng giống những gì thấy đâu!”
“Chị này chất ghê! Tiện tay là chuyển luôn hơn trăm triệu! Chị còn thiếu không?”
Trịnh Đồng Đồng giả vờ thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay lốp bốp, tươi rói:
“Tốt quá rồi, mọi chuyện êm đẹp, đúng là cái kết viên mãn!”
“Nhưng mà, chị Tri Âm ơi, nhà chị chẳng phải hoàn cảnh bình thường sao? Tiền ở đâu ra ?”
Bạn thấy sao?