7.
Những ngày sống trong nhà khách trôi qua bình dị và yên ả.
Anh trai tôi có đến thăm một lần, vẫn nụ rộng toác để lộ chiếc răng khểnh quen thuộc, gọi tôi bằng cái tên thân mật từ thuở nhỏ.
Kiếp trước, từng có tương lai rộng mở trong quân đội, mà vì cha và tôi mà chạy vạy khắp nơi cầu cứu, cuối cùng lại bị xe tải tông phải, phải chịu cảnh liệt nửa người.
Bây giờ hai chân lành lặn, tinh thần phơi phới, tôi suýt chút nữa không kìm nước mắt.
Trong lòng tôi lại âm thầm cảm ơn ông trời—cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội sống lại, để lần này tôi có thể bảo vệ người thân của mình. Họ vốn dĩ xứng đáng sống một cuộc đời trọn vẹn và hạnh phúc.
Ba tôi thì vẫn hay gửi thư đều đặn. Có lẽ vì không yên tâm nên mỗi lần viết đều dài lê thê, từ chuyện đối nhân xử thế, mẹo vặt sinh hoạt, cho đến cả… công thức nấu ăn riêng của ông.
Bạn thân Vạn Tuệ Tâm thỉnh thoảng cũng gửi thư tới, mà lần nào cũng mang theo đủ thứ “drama” về Bùi Thường An—viết hẳn hai tờ giấy kín mít.
Ngày đầu tiên khai máy quay phim, Bùi Thường An đột nhiên mất tích, bỏ mặc cả đoàn phim và diễn viên, bốc hơi cả một ngày trời.
Đạo diễn tức đến phát điên, đích thân đi khắp nơi tìm, cuối cùng lần theo manh mối tới một nhà khách… thì bắt gặp cảnh tượng: Bùi Thường An say khướt, đầu gối lên đùi Trình Tư Tư, ngủ ngon lành.
Đạo diễn mặt mày tím tái, giận đến độ chỉ thẳng mặt mắng cả hai phải cút xéo, muốn đổi luôn cả nam lẫn nữ chính.
Nhưng rồi… trên có người nhúng tay xuống, cầu giữ lại. Dù sao thì cái tên Bùi Thường An vẫn là “thương hiệu” hái ra tiền.
Cuối cùng, Bùi Thường An phải quỳ xuống xin lỗi đạo diễn mới tạm dập ngọn lửa giận đang bùng lên kia.
Vất vả lắm đoàn phim mới bắt đầu quay chính thức. Vậy mà chưa bao lâu, phóng viên từ tòa soạn báo kéo đến tận nơi, chỉ đích danh đạo diễn chất vấn:
“Việc tuyển chọn nữ chính của bộ phim này có thật sự công bằng không? Tòa soạn nhận rất nhiều đơn thư tố cáo cho rằng có dấu hiệu gian lận.”
Trình Tư Tư nghe xong liền khóc như sắp ngất, một mực giải thích mình hoàn toàn dựa vào thực lực, không liên quan gì đến ai cả.
Trình Tư Tư còn ngang nhiên đe dọa phóng viên: nếu tiếp tục bôi nhọ ta, ta sẽ nhảy sông để chứng minh trong sạch.
Màn “một khóc, hai nháo, ba đòi chết” của ta khiến cả đoàn phim mở rộng tầm mắt. Cuối cùng mọi người phải khuyên can đủ kiểu mới tiễn phóng viên rời đi, từ đó ánh mắt mọi người Trình Tư Tư đã khác—thêm vào đó một tia hoài nghi.
Hiện tại, bộ phim đã bấm máy một tháng, tiến độ quay thì chậm như rùa bò.
Bùi Thường An lúc đóng phim thì nóng nảy, chỉ cần diễn hơi sai nhịp là sẵn sàng nổi cáu. Trình Tư Tư đã bị ta mắng khóc lên khóc xuống không biết bao nhiêu lần.
Ngay trước mặt cả đoàn, ta thẳng thừng chê bai ta:
“Cảnh khóc mà trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, thoại thì như học sinh đọc văn mẫu, không có tí cảm nào, ánh mắt trống rỗng—so với người mù thì có hơn bao nhiêu đâu?”
Về phần các tác thể dục, tổ đạo diễn còn mời hẳn chuyên gia từ đội tuyển quốc gia đến hướng dẫn, mà huấn luyện viên chỉ lắc đầu liên tục, độ dẻo không đạt, nhiều tác khó căn bản không thể thực hiện nổi.
Trình Tư Tư lại quay sang Bùi Thường An khóc lóc, than thở rằng cả đoàn đang cố khó dễ cho ta. Cô ta nài nỉ ta nghĩ cách giúp, cầu ra mặt chuyện với đạo diễn.
Thế là Bùi Thường An đành nén tự ái, tìm đạo diễn đề nghị mời diễn viên đóng thế từ đội thể dục về.
Không ngờ, đạo diễn nghe xong liền khẩy:
“Không phải chính cậu nhất quyết đòi để ta nữ chính sao? Bây giờ đến cầu xin tôi thì còn có ích gì?”
“Chúng tôi ban đầu định chọn một vận viên thể dục thực thụ để đóng vai này, kết quả vì ta không đạt cầu mà phải đi mời người thế thân—nếu biết trước thế này, tôi thà mời một minh tinh tuyến đầu còn hơn!”
Bùi Thường An bị mắng đến mặt xanh mặt trắng, đành ấm ức quay người rời đi.
Bộ phim này, cuối cùng trở thành một đống lộn xộn chẳng ai muốn dính vào—một dự án hoàn toàn thất bại.
Vạn Tuệ Tâm viết đến cuối thư vẫn còn chưa hết chuyện, còn hăng hái hứa rằng sẽ tiếp tục gửi tin tức mới nhất về Bùi Thường An cho tôi bất cứ lúc nào.
Tôi khép lại bức thư, bật khẽ.
Kiếp trước, những điều Trình Tư Tư đang trải qua—tôi cũng từng trải qua rồi.
Bị nghi ngờ, bị chê bai là diễn dở, không đáp ứng cầu của đạo diễn, tôi đã từng bước một vượt qua tất cả.
Nhờ , mới có bộ phim khiến người người ca ngợi trong kiếp trước.
Giải thưởng, danh vọng, tiếng vỗ tay dồn dập kéo đến… cuối cùng, chỉ mình tôi gục ngã trong ánh hào quang rực rỡ—bởi sự phản bội của chính người tôi nhất.
Giờ đây, họ sa lầy trong vũng bùn, tôi lại chẳng thấy sung sướng hay hả hê. Trong lòng chỉ có một cảm giác rất đỗi bình yên—như thể cuối cùng tôi đã giải thoát.
Tôi và Văn Uyên đã đăng ký kết hôn. Hai ngày nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau tham dự lễ cưới tập thể trong quân doanh.
Anh trở về đưa cha tôi đến. Gặp lại tôi, cha mừng đến mức hai má ửng đỏ, nắm chặt tay tôi mà :
“Con à, con thật sự gặp người tốt rồi.”
Tôi ngỡ mọi thứ đã an ổn, không ngờ—vào đúng ngày tổ chức hôn lễ trong doanh trại, lại xuất hiện một người không ai ngờ tới.
Bùi Thường An… mà cũng đến.
8.
Hắn mặc một bộ vest đen, tay cầm bó hoa hồng đỏ thẫm, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“Nhan Hàm…”
Hắn đứng dưới bậc thềm, giọng khàn khàn, như nuốt từng chữ:
“Anh hỏi em lần cuối, thật sự không thể cho một cơ hội sao?”
Tôi sững lại.
Văn Uyên lập tức siết chặt lấy tay tôi, truyền cho tôi một lực lượng vững chãi và ấm áp.
“Anh biết em muốn quên đi những ký ức đau khổ, nên mới chọn kết hôn.”
“Anh có thể từ bỏ ánh hào quang, rút khỏi giới giải trí, một người bình thường. Chỉ cần em quay đầu lại, sẽ chấp nhận tất cả.”
Cả hội trường rộ lên một trận xôn xao.
Ban đầu các chiến sĩ phía dưới còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi nghe rõ câu kia, lập tức phản ứng—người này là đang… cướp dâu?
Mấy lính đứng gần nhất lập tức xông lên, định kéo hắn ra ngoài.
Tôi cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy nực đến không nên lời. Tôi ra hiệu cho trai—đang đứng cầm đầu đội hình—dừng lại một chút.
Tôi bước từng bước chậm rãi đến gần Bùi Thường An, vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
“Bùi Thường An, thật sự là hết thuốc chữa rồi.”
“Anh vẫn chưa hiểu sao?”
“Tôi đã không còn từ lâu rồi. Từ cái ngày khiến tôi vấp ngã, thân bại danh liệt… từ cái ngày khiến gia đình tôi tan nát—trong tôi chỉ còn lại căm hận.”
“Kiếp này, đã có tất cả những gì mình muốn: Trình Tư Tư là nữ chính của , ánh đèn sân khấu cũng thuộc về .”
“Còn biến thành thế này—chẳng qua là quả báo. Là tự chuốc lấy. Không thể trách ai .”
“Chính là người đứng núi này trông núi nọ, luôn tiếc nuối thứ mình không có .”
“Tốt nhất là nên rời khỏi đây đi. Tôi và Văn Uyên đã đăng ký kết hôn—nếu tiếp tục quấy rối, thì đây chính là hoại hôn nhân quân nhân. Nếu thật sự có người truy cứu, hoàn toàn có thể phải ngồi tù.”
Tôi dứt khoát, không để lại đường lui.
Bùi Thường An còn định lao đến, đã bị trai tôi chặn lại. Anh nhanh gọn dùng thắt lưng trói tay hắn, áp giải ra ngoài.
Tôi biết, Bùi Thường An sẽ không thể đến đảo nữa. Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay chính là lần cuối cùng tôi gặp ta trong kiếp này.
Tôi quay người lại, bắt gặp Văn Uyên đang mặc quân lễ phục chỉnh tề, từng bước vững chãi tiến về phía tôi, rồi dừng lại trước mặt tôi.
“Đi thôi, lễ cưới sắp bắt đầu rồi.”
Tôi không chần chừ, vươn tay ra, đặt trọn vẹn bàn tay mình vào tay .
Buổi lễ vẫn tiếp tục như đã định.
Chúng tôi đứng trên lễ đài, dưới sân là tràng pháo tay như sấm.
Sau khi chính ủy quân khu phát biểu xong, Văn Uyên nghiêng đầu tôi, ánh mắt bình thản sâu trong đó ẩn chứa một tia căng thẳng khó nhận ra.
“Em có nguyện ý cùng đi đến hết đời không?” – hỏi.
Tôi , mắt hơi ươn ướt.
“Em đồng ý.”
Bạn thấy sao?