5.
Bùi Thường An là từ phim trường lao đến, nguyên cả trang phục lẫn kiểu tóc hóa trang đều không giống ai, lập tức thu hút ánh của vô số người qua lại.
Khuôn mặt ta đầy vẻ hoảng hốt và hối hận, giọng khẩn thiết:
“Nhan Hàm, đừng đi.”
“Tối hôm trước khi khởi quay, Tư Tư uống say rồi lỡ miệng ra tất cả.”
“Cô ta biết nếu có em ở đó, ta không thể nào giành hạng nhất. Ban đầu định cắt áo thi đấu rồi đổ tội cho em, sau đó em lại tự trẹo chân, nên ta không cần ra tay nữa. Anh biết hết rồi, không phải do em, là đã trách nhầm em.”
“Đừng đi, quay về với không? Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau thêm nữa. Anh đã sai quá nhiều rồi… Cho cơ hội bù đắp đi, không?”
Tôi ta, ánh mắt lạnh như băng, như đang một người xa lạ đang ra những lời mê sảng.
“Bây giờ mới những điều này—quá muộn rồi, Bùi Thường An.”
“Ngày trước, chỉ vì một lời đồn nhảm vô căn cứ, để tôi bị phong sát, khiến cha tôi vào tù, trai tôi mất đi đôi chân. Giờ biết sự thật rồi, lại tưởng vài câu xin lỗi là có thể xóa sạch mọi thứ sao?”
Tôi mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay ta, kéo giãn khoảng cách rõ ràng giữa chúng tôi.
Bùi Thường An còn định bước tới, đã bị Văn Uyên chắn trước mặt. Thân hình cao lớn, khí chất lạnh lùng, đứng đó như một bức tường vững chãi, chắn gió che mưa cho tôi, không cho ai có cơ hội tổn thương tôi thêm một lần nào nữa.
“Ủa, người kia chẳng phải nam chính phim hôm qua tôi vừa xem sao? Đây là đang quay phim hả?”
“Sao ảnh lại nắm tay kia? Chồng ấy đứng ngay bên cạnh mà?”
Những lời xì xào bắt đầu nổi lên từ đám đông đang vây quanh, ánh mắt tò mò ngày càng nhiều.
Bùi Thường An nghe thấy, sắc mặt càng thêm khó coi, giọng trầm xuống, gằn từng chữ:
“Anh ta là ai?”
Tôi thuận tay khoác lấy cánh tay Văn Uyên, bình tĩnh :
“Đây là vị hôn phu của tôi. Khi đến Vân Thành, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ.”
“Thế nên, Bùi Thường An, xin đừng dây dưa với tôi nữa.”
Văn Uyên hơi khựng người vì tác thân mật của tôi, vẫn rất phối hợp lên tiếng, giọng trầm ổn như thép lạnh:
“Đồng chí, tôi không quan tâm là ai, xin đừng tiếp tục quấy rối vị hôn thê của tôi. Phá hoại hôn nhân quân nhân—là hành vi phạm pháp.”
Lời ấy như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào tia hy vọng cuối cùng trong mắt Bùi Thường An, khiến nó hoàn toàn vụn vỡ.
Nhưng ngay sau đó, như thể bám víu vào chút ảo tưởng còn sót lại, ánh mắt ta sáng lên.
“Nhan Hàm, em vẫn còn giận đúng không? Vì lần trước từ chối trao cơ hội cho em ở buổi tuyển chọn đúng không? Em vẫn muốn nữ chính, đúng không?”
“Được! Anh đồng ý!”
Anh ta liền một mạch, không cho ai chen lời, giọng dồn dập như vớ cọng rơm cuối cùng giữa biển chết:
“Giờ em đi theo đến gặp đạo diễn. Để em thay thế Tư Tư vào vai nữ chính!”
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống. Tôi không thể tin nổi đến giờ phút này mà Bùi Thường An vẫn cố chấp đến .
Từng câu tôi đều là thật lòng. Tôi đã buông bỏ chuyện đóng phim, càng không muốn dính líu đến ta hay Trình Tư Tư.
Tôi vừa định mở miệng từ chối thì phía sau vang lên một tiếng hét đầy kinh hãi:
“Bùi Thường An, đang cái gì ?”
Trình Tư Tư lảo đảo chạy tới, đứng còn không vững, sắc mặt trắng bệch như bị rút cạn máu.
Cô ta hét lên như thể phát điên:
“Anh đã hứa sẽ để em nữ chính! Anh đã thu xếp xong hết, mấy giám khảo kia cũng đã dặn dò, vì sao giờ lại muốn gạt em sang một bên vì một người còn chẳng thi đấu như Nhan Hàm?!”
Đám đông ồ lên xôn xao, tôi cũng lúc này mới hiểu: thì ra việc Trình Tư Tư giành hạng nhất—không hoàn toàn nhờ vào thực lực.
“Ê, xem, có phải ta là người lên trang bìa báo hôm qua không? Nữ chính chọn từ đội thể dục đấy à?”
“Báo viết công bằng tuyển chọn cơ mà? Không lẽ… là có sắp xếp nội bộ?”
Tiếng bàn tán ngày một lớn, truyền thẳng vào tai Trình Tư Tư. Đến lúc này ta mới ý thức mình vừa hớ.
Môi ta trắng bệch, ánh mắt đầy hoảng loạn:
“Không, không phải … tôi đạt hạng nhất là dựa vào thực lực!”
Cô ta lao đến, nắm chặt tay Bùi Thường An, gần như phát điên:
“Thường An, đang gì ? Anh từng sẽ dẫn em vào giới giải trí, sẽ để em ngôi sao lớn, chúng ta sẽ cùng đóng phim, thành cặp đôi màn ảnh khán giả mến. Anh còn sẽ cưới em, sẽ ở bên em mãi mãi mà…”
Trình Tư Tư vừa khóc vừa nhắc lại từng lời hứa của ta với mình.
Mà tim tôi—cũng như bị ai đó khoét một nhát, đau đến tê dại.
Thì ra đây chính là khác biệt giữa và không .
Thứ mà kiếp trước tôi khát cầu như mộng, đối với Trình Tư Tư lại là điều dễ như trở bàn tay.
“Nghe , Tư Tư.” Bùi Thường An cố trấn an ta, ánh mắt lại lén liếc sang phía tôi, như thể cho rằng lời của ta có thể lay tôi quay đầu.
“Em vẫn còn cơ hội diễn viên, vai nữ chính lần này… nên để Nhan Hàm. Cô ấy mới là người phù hợp hơn.”
Tôi bình tĩnh lại, giọng lạnh nhạt như một làn nước tĩnh lặng:
“Anh sai rồi. Tôi chưa bao giờ muốn diễn viên. Cả đời này—tôi cũng không muốn có thêm bất kỳ dây dưa nào với .”
“Tôi sắp kết hôn. Là với người tôi , và người thật sự tôi.”
Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của Văn Uyên, đôi tay rộng lớn bao trọn lấy tôi một cách vững chãi và yên bình chưa từng có.
“Chúng ta đi thôi, tàu sắp khởi hành rồi.”
6.
Tàu hỏa chạy suốt về phía Nam, băng qua những cánh đồng đất vàng, lúa mì phất phơ và đầm lau sậy, dần dần tiến về vùng ven biển.
Cửa sổ tàu xanh có thể mở , gió biển lùa vào mang theo chút mằn mặn nhè nhẹ.
Đã ngồi suốt gần 30 tiếng đồng hồ, mà tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào—trái lại, trong lòng lại dâng lên cảm giác mong chờ khó tả với cuộc sống mới sắp bắt đầu.
Khi đến Vân Thành, Văn Uyên dẫn tôi đến khu nhà khách dành cho gia quyến trong quân khu để tạm trú. Đợi khi xong hết thủ tục, sẽ đưa tôi ra đảo.
Vừa đến nhà khách, một chị vợ lính ở văn phòng quản lý đã nhận ra , bật trêu chọc:
“Ơ kìa, đây là dâu mà nhóc Nhạn Chiêu giới thiệu cho cậu đấy à? Xinh quá trời luôn đó!”
Tôi có phần ngại ngùng, chỉ lặng lẽ đứng sang một bên.
Ngay cả vành tai Văn Uyên cũng đỏ ửng lên. Sau khi nhận chìa khóa, vẫn không nhịn bổ sung thêm một câu:
“Đầu tháng sau bọn em sẽ đăng ký kết hôn.”
Chị vợ lính kia mắt sáng rỡ:
“Trời ơi, đúng lúc luôn! Trên đảo mới có thêm vài cặp tân hôn, thế là tổ chức lễ cưới tập thể rồi. Hai người mà lên sân khấu thì mấy cặp kia bị lu mờ hết cho xem!”
Mấy câu vui ấy mặt tôi và Văn Uyên đỏ bừng như gấc chín. Hai ánh mắt chỉ kịp chạm nhau một thoáng, rồi cả hai đều vụt đi nơi khác.
Phòng khách sạn nhỏ thôi, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn trà, cùng vài vật dụng cơ bản cho sinh hoạt.
Tôi rửa tay xong, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc.
Không ngờ Văn Uyên đã nhanh nhẹn xắn tay áo, cầm khăn bắt đầu lau dọn bậu cửa sổ.
Anh bảo tôi ngồi nghỉ, việc gì để hết.
Tôi thấy áy náy vô cùng. Trên sân ga, chuyện Bùi Thường An ầm lên như , người bình thường vào cũng đoán ra giữa tôi và ta từng có gì đó.
Thế suốt chuyến tàu, Văn Uyên chẳng hề hỏi han gì, cũng không tỏ ra nghi ngờ. Anh cứ lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ chu đáo, sắp xếp ổn thỏa từng chút một.
Tôi đi chuyến tàu đường dài cả ngày trời, mà vẫn ăn ngon ngủ yên—tất cả là nhờ có .
Tôi hơi ngập ngừng, mở lời với chút ngượng ngùng:
“Văn Uyên… giữa tôi và Bùi Thường An, không có mối quan hệ mờ ám gì cả.”
“Người ta thích là bên cạnh ta. Tôi chưa từng thích ta, và sau này cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào nữa.”
“Anh không hỏi, vì tôn trọng cảm của tôi. Nhưng tôi nghĩ… có quyền biết.”
Nói ra rồi, vành tai tôi đỏ bừng, nóng đến mức dọa người.
Một vài giây yên lặng trôi qua, rồi Văn Uyên khẽ gật đầu:
“Em đừng lo. Anh không để trong lòng đâu.”
“Anh từng nghe em em nhắc qua về cậu ta. Em còn trẻ, từng thích một minh tinh đẹp trai là điều rất bình thường.”
“Nhưng ngay trên sân ga, đã thấy rõ thái độ của em rồi.”
“Anh chưa từng nghi ngờ em. Vì em đã chọn , nên sẽ tin em—một cách vô điều kiện.”
Giọng rất nhẹ, không mang lấy nửa phần trách móc. Nhưng từng câu từng chữ ấy, lại như rơi thẳng vào tim tôi, nặng nề mà sâu sắc.
Thì ra—đây mới là mà tôi luôn khao khát.
Là khi bị hiểu lầm, bị bao vây giữa lời đồn, vẫn có một người đứng trước mặt , chắn tất cả gió mưa, chỉ đúng một câu:
“Anh tin em.”
Bạn thấy sao?