3.
Khi tôi về đến nhà, trời đã tối đen.
Tôi vừa đưa tay lên định gõ cửa, thì cánh cửa đã kéo ra từ bên trong.
“Ây da, ba thấy con từ cửa sổ bếp rồi đấy. Con mà về trễ thêm chút nữa là ba phải ra đón rồi. Mau vào, mau vào đi!”
Ba tôi tươi rạng rỡ, đứng ở cửa gọi tôi vào nhà.
Tôi bước vào, mùi cơm canh thân thuộc ùa đến, vẫn y như hương vị của kiếp trước, khiến lòng tôi chua xót đến nghẹn ngào.
Ba cuống cuồng chạy tới giúp tôi dọn ghế, lấy nạng, vừa vừa lải nhải không ngừng:
“Chân sao rồi? Còn đau không? Đi từ từ thôi, đừng gắng sức.”
Tôi đứng yên tại chỗ, ông vừa loay hoay vừa lẩm bẩm, nước mắt bất giác tuôn trào, rồi bỗng òa lên nức nở như một đứa trẻ—không kìm lại nữa, bật khóc đến rách cả tim gan.
Khuôn mặt ấy, trong ký ức kiếp trước của tôi, lần cuối cùng xuất hiện là sau tấm kính mờ u ám của phòng thăm tù. Khi ấy tóc ông đã bạc trắng, gương mặt tiều tụy chẳng còn sức sống.
Sau khi mẹ mất, ông sống sạch sẽ, đoan chính, một tay nuôi nấng tôi và trai khôn lớn. Thế mà lại bị vu oan là quấy rối sinh viên, bị đẩy vào ngục tối, ra đi trong độc, không một ai tiễn đưa.
Thấy tôi khóc đến mức run cả người, ba tôi hoảng hốt, vội vã vén góc tạp dề lau nước mắt cho tôi:
“Không thì thôi con à, không cần tiếc nuối gì cái vai diễn trong phim đó.”
“Con ba nhảy đẹp thế cơ mà! HLV còn khen con là thiên tài thể dục dụng cụ đấy, sau này vào đội tuyển quốc gia, ra quốc tế tranh tài cho đất nước—còn đáng tự hào hơn diễn viên nhiều!”
Tôi bị lời an ủi vụng về của ba bật , nước mắt chưa khô đã dính cả bong bóng nước mũi, phải lấy tay áo lau mặt lau mũi lấm lem hết cả.
Thấy tôi bật , ba tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi tới lấy một tờ giấy màu vàng nhạt từ trên nóc tủ.
Ông thoáng ngập ngừng, đưa cho tôi, giọng cũng nhẹ hẳn đi, như đang cẩn trọng cân nhắc từng lời:
“Anh con … muốn giới thiệu cho con một người. Là đồng đội từng vào sinh ra tử với ấy. Anh con bảo người này tuyệt đối chính trực, đáng tin. Đến cả mạng sống, ấy cũng dám lấy ra để bảo đảm.”
Tôi khựng lại: “Giới thiệu đối tượng hẹn hò ạ?”
“Anh con biết con gần đây tâm trạng không tốt, bản thân lại chẳng giúp gì , nên nghĩ rằng tìm cho con một chỗ dựa cũng là cách để an lòng.”
“Chỉ là… con cũng biết đấy, con đang đóng quân ở đảo xa, điều kiện ở đó kham khổ. Nếu con đồng ý, sau khi kết hôn có lẽ phải theo quân.”
“Dĩ nhiên, nếu con không muốn thì không ai ép con cả.”
Tôi cầm lấy tờ giấy, cúi đầu những dòng chữ quen thuộc.
“Người đó tên là gì ạ?”
“Văn Uyên.”
Nghe thấy hai chữ ấy, tay tôi khẽ run, tờ giấy trong tay rung lên một tiếng “soạt”.
Kiếp trước, người tên Văn Uyên ấy—sau khi tôi gặp chuyện—đã vượt hàng ngàn cây số đến nhà tôi, mang theo viện phí, sắp xếp người chăm sóc từ trong quân y.
Anh từng đi tìm tôi, lặn lội suốt nhiều ngày trên đường phố.
Nhưng khi ấy, tôi vì mưu sinh mà phải lén lút dựng sạp, nhặt ve chai, sợ bị người quen bắt gặp nên tự biến mình thành một kẻ bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, hết lần này đến lần khác đi lướt qua trong im lặng.
Đã nhiều lần tôi mơ thấy cảnh ấy—nếu ngày đó tìm thấy tôi, có lẽ cuộc đời tôi đã không phải sống trong tận cùng tăm tối, bị giày vò đến chết mòn từng ngày.
Tôi chậm rãi lau đi giọt nước mắt sắp trào ra lần nữa, hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu ba, ánh mắt kiên định:
“Con đồng ý. Con bằng lòng gả cho ấy. Cũng sẵn sàng theo quân.”
4.
Ba tôi đã gửi thư cho trai, còn tôi thì chuẩn bị đến đội thể dục để nộp đơn xin giải nghệ.
Tôi đã theo đuổi thể dục dụng cụ hơn mười năm trời, từng một lòng muốn trở thành vận viên xuất sắc. Nhưng sau khi sống lại, thứ mà thể dục mang đến cho tôi chỉ còn là những ký ức đau đớn.
Tôi chống nạng, chậm rãi đi đến trước cửa văn phòng thì nghe bên trong có người đang chuyện.
Là Bùi Thường An đang đi cùng Trình Tư Tư, ta tới nộp đơn xin tạm rời đội trong thời gian ngắn.
Vừa thấy tôi, ánh mắt Trình Tư Tư khẽ dao . Cô ta thoáng bối rối, khi liếc sang bên cạnh thấy có Bùi Thường An đứng đó thì mới an tâm trở lại.
Giọng ta nhẹ nhàng, mềm như bông:
“Ơ kìa, chị Nhan Hàm, chân chị còn chưa khỏi mà? Sao lại đến đội thể dục? Ở đây… chị còn có thể gì sao?”
Lúc ta , ánh mắt vô lướt qua phong bì thư trong tay tôi, rõ ràng là cố ý.
Tôi không có ý định trả lời, không ngờ Bùi Thường An lại đột nhiên bước tới, chỉ trong vài bước đã tiến sát đến mức vượt qua khoảng cách xã giao thông thường.
“Nhan Hàm.”
Anh ta trông cao lớn hơn so với lần gặp trước, ánh mắt cũng nhuốm thêm vài phần phức tạp.
Tôi hơi ngẩn người—vì sao chỉ vài ngày không gặp, mà ta lại thay đổi nhiều đến thế?
“Lần trước… tôi không nên đẩy em. Xin lỗi.”
Tôi còn đang bị lời xin lỗi đột ngột này cho lúng túng chưa kịp phản ứng, thì ta đã cúi người xuống, thì thầm bên tai tôi, giọng trầm thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Anh biết em cũng trọng sinh rồi. Nhưng lần này, em không gì sai. Anh sẽ không tổn thương em nữa.”
Tôi chết lặng tại chỗ.
Dù bản thân đã từng thề sẽ chôn vùi hết những ký ức đầy đau khổ của kiếp trước, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vẫn run rẩy—không thể khống chế.
Bùi Thường An… cũng trọng sinh rồi sao?
Trình Tư Tư thét lên một tiếng rồi lao đến kéo tôi và Bùi Thường An tách ra, ánh mắt như phát cuồng, giơ tay chỉ thẳng vào tôi, giọng chanh chua:
“Cô định gì với Thường An hả? Tôi cho biết, dù có gì đi nữa thì ấy cũng sẽ không tin đâu!”
Nhìn bộ dạng như gặp kẻ thù không đội trời chung của ta, tôi chợt bừng tỉnh, chỉ thấy buồn đến mức không nhịn .
Phải rồi, kiếp này tôi đâu có ngu ngốc như kiếp trước. Tôi đã chủ rút khỏi cuộc thi, để ta trở thành nữ chính. Như thì Bùi Thường An còn lý do gì để tổn thương tôi nữa?
Tôi nhường ta cho ta, cũng chính là tự giải thoát cho mình.
Tôi sẽ có cuộc sống mới, một con đường hoàn toàn khác.
Bùi Thường An nắm lấy tay Trình Tư Tư, siết chặt trong lòng bàn tay.
“Nhan Hàm, em có muốn vào đoàn phim diễn viên đóng thế cho Tư Tư không?”
“Dù không lên hình, đạo diễn vẫn không quên kỹ năng của em. Nếu em tốt, sau này biết đâu có thể có vai của riêng mình.”
Trình Tư Tư – khi Bùi Thường An không để ý – gương mặt ta thật sự vô cùng… đặc sắc.
Ban đầu là một ánh độc địa sắc như dao, sau đó cố gắng nén xuống vẻ ấm ức, cắn môi chịu đựng, rồi cuối cùng là cái nhếch mép đầy đắc ý, như thể đang tuyên bố chiến thắng.
Tôi không nhịn nữa, “phụt” một tiếng bật thành tiếng.
Bùi Thường An thật sự có thể câu đó một cách nghiêm túc đến sao? Muốn tôi đứng sau màn ảnh, giúp Trình Tư Tư “gian lận” kỹ thuật trên phim, mà nghe như ban phát cơ hội vàng?
Nếu ta cũng trọng sinh, thì càng phải biết rõ—Trình Tư Tư không hề phù hợp với vai nữ chính.
Tính cách nhân vật khác biệt hoàn toàn, còn kỹ thuật thể dục của ta thì… mười lần diễn có đến tám lần hỏng, đừng đến chuyện hoàn hảo để đưa lên màn ảnh rộng.
Tôi giơ cao phong bì trong tay, giọng thản nhiên:
“Tôi đến đây hôm nay, là để nộp đơn xin giải nghệ. Về sau, đội thể dục dụng cụ này—”
Tôi dừng lại một chút, liếc tay hai người họ đang nắm chặt lấy nhau, khoé môi khẽ nhếch lên:
“—tôi sẽ không quay lại nữa.”
Sắc mặt Bùi Thường An bỗng chốc tối sầm lại:
“Em định đi đâu?”
“Tôi sắp kết hôn rồi. Là người ba tôi giới thiệu.”
Tôi bằng giọng bình thản, như thể đang thông báo một chuyện thường ngày không hơn không kém.
Ánh mắt Bùi Thường An khóa chặt lấy tôi, giọng khàn đi:
“Em tùy tiện gả cho một người không quen biết như sao? Nhan Hàm, em thật sự biết mình đang gì à?”
Tôi đối diện thẳng với ánh mắt phức tạp, vừa phẫn nộ vừa bối rối ấy, rồi từng chữ, từng lời rõ ràng đáp lại:
“Tôi biết rất rõ. Người tôi sẽ lấy—là người chính trực, đáng tin, có trách nhiệm.
Và quan trọng nhất… ấy sẽ không vì người khác mà đẩy tôi vào địa ngục.”
Tôi bước qua Bùi Thường An, bỏ lại ta đứng sững giữa hành lang như bị một câu của tôi đóng đinh tại chỗ.
Tôi đưa đơn xin giải nghệ cho huấn luyện viên, từ chối những lời giữ lại đầy chân của ông.
Ngày đoàn phim khởi quay cũng là ngày tôi lên đường đến thành phố ven biển.
Văn Uyên đã xin nghỉ hơn mười ngày để đến thành phố của tôi, đứng trước mặt ba tôi, trịnh trọng cam kết sẽ đối tốt với tôi, sẽ dùng cả tấm lòng để bảo vệ tôi.
Tôi đi bên , vào đường nét cương nghị lạnh lùng nơi gò má, vóc dáng cao lớn vững chãi—trong lòng lần đầu tiên có cảm giác an yên đến .
Nhưng khi chúng tôi sắp bước lên sân ga, Bùi Thường An lại đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, nhào tới nắm chặt lấy tay tôi.
“Em không đi!”
Bạn thấy sao?