Cô ta luôn thích đóng vai kẻ đáng thương rồi đổ hết tội lên đầu tôi. Bây giờ thấy chiêu đầu tiên bị bóc mẽ, liền chuyển sang màn “muốn sống không , muốn chết chẳng xong”.
Mẹ đưa tôi sang phía bên kia đảo. Trước khi đi, ba đã dặn lại: bên này có một nơi trú tạm, là căn nhà ba từng dựng khi đóng quân ở đây.
Ngôi nhà đã bỏ hoang lâu ngày, chỉ cần dọn sơ là có thể ở vài hôm. Đợi khi trời quang, có tàu thì sẽ rời đi.
Tin Dư Niệm “nhảy xuống biển” vẫn nhanh chóng truyền đến tai mọi người.
Cô ta vừa khóc vừa loạn, một mực mình không phải “đồ rẻ rúng”, chỉ là vì quá Dương Khởi Minh.
Nhưng dù Dương Khởi Minh có mủi lòng đi nữa, thì đám đông xung quanh cũng chẳng ai thông cảm nổi.
Ai cũng ta hoại gia đình người khác, chết con tôi, suýt nữa còn đẩy tôi vào chỗ chết.
Cuối cùng, Dư Niệm cũng chẳng dám thật sự nhảy. Dương Khởi Minh cũng chẳng có vẻ gì là thương tiếc nữa, chỉ lạnh lùng đưa ta về ký túc xá của bộ phận thông tin rồi biến mất.
Tưởng rằng mọi chuyện tạm lắng xuống, chỉ cần đợi tàu là có thể rời đi.
Không ngờ ngay trong đêm đó, Dương Khởi Minh lại tìm đến nơi chúng tôi đang ở.
“Thẩm Tâm Nhu!”
Nghe thấy giọng ta, tôi rùng mình nổi cả da gà.
Tôi không trả lời, ta vẫn đứng ngoài cửa sổ gọi tên tôi không ngừng.
Nghĩ đến việc mẹ đã thức trắng nhiều đêm chăm tôi, ban ngày lại lo lắng khôn nguôi, tôi đành khoác vội áo choàng, định ra đuổi ta đi.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy ta đang trần truồng đứng giữa biển, để mặc sóng đánh liên hồi lên người, ánh mắt thì dán chặt vào phòng tôi.
Thấy tôi ra, ta lập tức bước lên bờ, mới đi vài bước lại quay đầu chạy trở lại chỗ cũ.
“Thẩm Tâm Nhu, … biết hết rồi… Anh sai rồi, sai hoàn toàn rồi…”
“Em có thể đừng rời xa không? Anh đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chỉ chờ em dọn về ở cùng!”
“Anh thề sẽ dùng nửa đời còn lại để chuộc lỗi với em. Tin đi, sẽ em thật lòng, chúng ta vẫn có thể có thêm con mà…”
Tôi kéo chặt áo, cố nén cơn buồn nôn trong lòng, ta bằng ánh mắt đầy chán ghét:
“Anh không xứng mở miệng đến chuyện con cái. Biến đi, chỉ khiến nơi này thêm ồn ào khó chịu.”
Cơ thể Dương Khởi Minh run lên, suýt nữa ngã xuống biển.
Anh ta đỏ hoe mắt, giọng đầy van xin:
“Dư Niệm chỉ là một kẻ lừa đảo. Cô ta lợi dụng lòng tin của để hãm em, đổ oan cho em. Anh sai rồi… Anh không nên vì một người rác rưởi như ta mà khiến em đau lòng…”
“Anh thật sự biết lỗi rồi, Tâm Nhu, chúng ta lại từ đầu không?”
Anh ta gấp gáp chờ tôi trả lời, còn tôi thì chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Không.”
“Bây giờ biết bộ mặt thật của ta, liền quay về cầu xin tôi tha thứ, mong tôi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra à? Đừng có mơ!”
Tôi dứt lời liền xoay người định trở vào nhà.
Sau lưng vang lên tiếng gào đau đớn của ta:
“Nếu em không đồng ý, sẽ không rời khỏi đây!”
Tôi không quay đầu, cũng chẳng buồn quan tâm.
Sáng hôm sau, ta vẫn ngâm mình trong biển lạnh.
Dư Niệm thì phát điên, ngày nào cũng chạy khắp nơi tìm ta.
Còn ta thì cứ đứng bất trong làn nước, như một tảng đá vọng phu.
Một tuần sau, chuyến tàu về đất liền cuối cùng cũng khởi hành.
Để tránh đụng mặt Dương Khởi Minh, tôi và mẹ dậy sớm, lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
Chỉ đến khi ngồi vào khoang tàu, nghe tiếng cơ khởi , trái tim treo lơ lửng trong tôi mới thật sự buông xuống.
Hòn đảo dần dần bị bỏ lại phía sau. Nhớ lại hành trình kinh hoàng khi đến, tôi rùng mình hít sâu một hơi lạnh.
Mẹ cảm nhận cảm bất an của tôi, liền nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Cảm nhận hơi ấm quen thuộc ấy, tôi dần thiếp đi trong vòng tay mẹ.
Không biết đã ngủ bao lâu, giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng ồn ào. Đến khi thấp thoáng nghe giọng của Dương Khởi Minh, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy khỏi lòng mẹ.
Mở mắt ra đã thấy mọi người trên tàu đều đang chen nhau ra cửa sổ. Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng gọi quen thuộc vang lên bên ngoài:
“Tâm Nhu!”
Tôi qua đám đông, thấy Dương Khởi Minh đang điều khiển một chiếc xuồng nhỏ đuổi theo từ phía sau. Anh ta đứng trên đầu xuồng, gió biển thổi thân người lảo đảo, vẻ mặt vẫn kiên định như không hề sợ hãi.
Không ít người nhận ra ta.
“Đó chẳng phải đoàn trưởng Dương sao?”
“Có phải là cái ông đoàn trưởng bỏ rơi vợ để cứu ‘em ’ không?”
Bạn thấy sao?