Vừa ta vừa muốn đưa tay ra sờ thử, rồi lại rụt lại vì sợ hãi.
Tôi ghét bỏ né tránh, phủi nhẹ bụi trên áo, không thèm thêm một lời nào.
Mẹ thấy tôi yếu ớt như , đau lòng đến mức chỉ biết lau nước mắt.
Dương Khởi Minh vẫn đứng ngẩn ra, không biết phải gì. Nhưng rất nhanh sau đó, ta lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu.
“Cho dù đứa bé thực sự mất rồi thì cũng là tự ra thôi! Nếu không phải cứ nhất quyết đi khám thai hôm đó, thì tàu đâu bị trễ, chúng ta đâu có gặp bão.”
“Cô chỉ mất một đứa con là còn may đấy! Nếu cả con tàu chìm, có chết cũng không đủ để chuộc lỗi!”
Lời vừa dứt, đám đông tụ lại xem náo nhiệt liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Một bé tầm năm, sáu tuổi ôm mẹ khóc òa lên:
“Mẹ ơi, kia hung dữ quá, còn đánh người! Con sợ quá!”
“Mẹ nhớ mà, lúc chuẩn bị khởi hành, là đi cùng ấy không có vé mà cứ đòi lên tàu, nên tụi mình mới phải chờ!”
Lúc này, những người từng cùng tôi vượt qua cửa tử mới dần nhận ra — cái gọi là “vì tôi nên gặp bão” chỉ là dối trá.
Tiếng bàn tán càng lúc càng nhiều:
“Bảo sao thiếu áo phao, thì ra tàu bị quá tải!”
“Người ta lúc gặp nạn ai cũng lo cho bản thân, ôm em mà bỏ mặc vợ giữa biển thì đúng là lần đầu thấy!”
Mọi người mỗi người một câu, kể lại hình lúc ấy. Ngay cả y tá bên cạnh cũng bất bình, còn mẹ tôi tức đến suýt không thở nổi.
Dương Khởi Minh không ngờ sự thật lại bị vạch trần như , sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nhưng ta vẫn cứng miệng, tiếp tục đổ lỗi rằng do tôi khiến tàu bị trễ.
“Niệm Niệm đã rồi, là đi khám thai mà mất vé. Cô ấy đưa vé của mình cho , còn quay lại bệnh viện tìm vé cho nên mới bị lỡ giờ. Người không mua vé chính là !”
Đúng lúc này, thuyền trưởng chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Đoàn trưởng, tôi không ngờ chuyện lại ầm ĩ đến . Tôi đã kiểm tra lại sổ đăng ký vé hôm đó, không hề có tên em ngài…”
Lời vừa dứt, Dương Khởi Minh sững người tại chỗ, tôi ngơ ngác, đầy hoang mang.
Tôi vẫn giữ khoảng cách với ta, trong mắt không còn chút cảm nào.
Những chuyện này, kiếp trước tôi đã với ta vô số lần. Tôi từng nghĩ ta tin mình, từng tin rằng thật lòng an ủi tôi khi cái chết của Dư Niệm không liên quan đến tôi.
Tôi đã tin tưởng ta tuyệt đối, để rồi cuối cùng nhận lại là cái chết không toàn thây.
Giờ đây sự thật rành rành trước mắt, tôi chẳng muốn phí lời nữa.
Tôi rút đơn ly hôn từ trong túi ra, đưa cho ta bằng giọng nhàn nhạt:
“Tôi đã ký rồi. Như mong muốn. Từ giờ, muốn cưới ai thì cưới.”
Ánh mắt Dương Khởi Minh tôi, đến khi chạm nhau, cả bả vai ta như sụp xuống.
Anh ta dường như không thể chấp nhận việc chính Dư Niệm là người ra toàn bộ nguy hiểm cho con tàu.
Cũng chẳng dám thẳng vào tờ đơn ly hôn tôi đang cầm.
Anh ta ôm đầu, lẩm bẩm đầy ngang ngược:
“Cho dù Niệm Niệm có sai đi nữa, thì vẫn còn sống mà!”
“Cô chỉ mất một đứa trẻ, còn nếu tôi bỏ mặc Niệm Niệm thì ấy sẽ mất cả mạng!”
Một câu khiến mọi người xung quanh trừng mắt ta kinh hãi.
Tôi chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ ta, không thêm gì.
“Được, cho là tất cả đều đúng như .”
“Vậy còn đứa bé thì sao? Anh dám việc mất con không phải do một tay sắp đặt à?!”
Anh ta quát lên, tiếng mang theo tất cả những uất ức bị dồn nén bấy lâu.
“Là tự ra!”
“…Mẹ, đừng nữa!”
Tôi vừa định ngăn mẹ lại, thì bà đã nhanh hơn một bước, thẳng ra mọi chuyện.
“Hôm đó vì Dư Niệm đi lấy chồng mà nghĩ quẩn, nhảy xuống hồ tự tử. Chính là Tâm Nhu bất chấp trời lạnh dưới 0 độ, lao xuống kéo lên! Còn bản thân thì bị thương, từ đó không thể xuống nước bơi nữa.”
“Anh sốt cao không hạ, đường bị tuyết chặn không thể tới bệnh viện. Là Tâm Nhu không rời nửa bước, chăm sóc từng li từng tí. Con bé ba mẹ từng cứu mạng nó, nên dù thế nào nó cũng sẽ không bỏ mặc .”
“Thế thì sao? Anh sốt đến lú lẫn, lại trút hết bản tính thú tính lên đầu nó. Nó sợ biết sự thật rồi chịu không nổi, nên từ đó đến nay đều tự mình nhẫn nhịn. Nỗi khổ trong lòng nó, biết bao nhiêu chứ?”
Giọng mẹ tôi nghẹn lại vì tức giận và đau lòng, từng câu từng chữ như xé nát tim tôi, cũng xé luôn lớp sẹo trong lòng tôi ra một lần nữa.
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?