Trở Về Năm 18 [...] – Chương 7

Chương 7

14

Vương Lâm sững người một lúc, rồi gượng :

“Giang Dật Dân, mày có ý gì đây?”

Giang Dật Dân một tay kéo tôi vào lòng, một tay nâng ly rượu, nhạt:

“Không có gì cả, chỉ là muốn giới thiệu tao cho mọi người thôi.”

“Tránh để có người hồ đồ gọi nhầm tên.”

“Giang Dật Dân, mày còn nhớ mày đã hứa gì qua điện thoại với tao không?”

“Mày còn biết xấu hổ không ?”

Lời vừa dứt, chai rượu vang trong tay Vương Lâm đã nện thẳng lên đầu Giang Dật Dân.

Lực của Vương Lâm không nhỏ, Giang Dật Dân suýt nữa ngã gục xuống sàn.

Tôi theo phản xạ vội đỡ lấy ta:

“Anh có sao không?”

Anh khẽ đáp “không sao”, rồi cố gắng đứng thẳng dậy.

“Cướp người tao nhịn, mấy trò hù dọa ấy là do mày đúng không?”

Vương Lâm lạnh mặt ngắt lời :

“Thì sao?”

“Lâm Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn là của tao, từ lúc nó sinh ra đã in dấu của Vương Lâm này. Đừng dọa, cho dù nó chết rồi, người lo hậu sự cũng chỉ có thể là tao!”

Tôi bật lạnh một tiếng, quá rõ ràng để không thể ngụy biện.

Vương Lâm vội vàng giải thích:

“Em biết không có ý đó mà. Anh chỉ muốn em quay lại, muốn em hiểu rõ ai mới là người em nhất trên đời này!”

Giang Dật Dân bật khinh bỉ:

“Tình của mày đúng là nhỏ nhen đến đáng sợ, cứ ép người ta đến đường cùng.”

Giọng Vương Lâm phát ra từ mũi, đầy mỉa mai:

“Mày cao thượng, mày cao thượng đến mức đi nhặt đồ tao vứt.”

“Mày điên đến mấy cũng không nên ra tay với loại phụ nữ như chứ?”

“Hơ.” Tôi bật lạnh.

“‘Loại phụ nữ như ’? Thế còn , là loại đàn ông gì?”

“Dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ muốn đôi giày rách người khác vứt cho?”

“Lâm Vãn Vãn!”

Còn chưa kịp để Vương Lâm lên tiếng, Cố Tư Tư đã lao ra:

“Sao cậu có thể Vương Lâm như thế? Những ngày qua ấy luôn nhớ thương cậu, mà cậu lại đi dây dưa với người đàn ông khác!”

Tôi ta, lạnh lùng hỏi:

“Cậu lấy tư cách gì để chuyện với tôi?”

“Là chiếc vòng Cartier phiên bản mới nhất trên tay cậu, hay là bộ Chanel trên người cậu?”

“Theo tôi biết thì hoàn cảnh nhà cậu cũng bình thường, tại sao vừa vào đại học đã có tiền mặc hàng hiệu? Đừng cậu và Vương Lâm chỉ là . Bạn bè không lên giường với nhau đâu.”

Lời vừa dứt, mặt Vương Lâm lập tức trắng bệch.

“Anh… Vãn Vãn, …”

“Tránh xa tôi ra, bẩn thật đấy!”

Sắc mặt càng lúc càng khó coi, thân hình cao lớn khẽ chao đảo như sắp gục.

Một lúc lâu sau mới rít ra một câu:

“Sao em có thể như chứ!”

“Thôi rồi.” Anh tiếp, “Em còn non nớt, không trách. Chỉ cần em quay về bên , lập tức đuổi Cố Tư Tư đi. Anh đảm bảo, bên cạnh chỉ còn mỗi em thôi!”

“Vương Lâm.”

Thái độ tuyệt của khiến trái tim Cố Tư Tư như bị cứa nát.

Cô ta rụt rè kéo tay áo Vương Lâm, bị ta hất mạnh:

“Biến đi, đồ tiện nhân!”

Nước mắt ngập tràn trong mắt Cố Tư Tư, rồi lại bật thành tiếng:

“Tiện nhân? Tôi là tiện nhân sao?”

“Lúc ngủ với tôi, sao không tôi là tiện nhân đi?”

Có lẽ lần này, ta thật sự đau lòng.

“Anh từng Lâm Vãn Vãn u ám như một vũng nước chết, không ta. Cô ta chỉ là áp lực từ gia tộc.”

“Còn tôi thì đầy sức sống, là sinh mệnh thứ hai của . Nhưng giờ lại gọi tôi là tiện nhân sao?”

Vương Lâm – kẻ trở mặt vô – vung tay tát một cái.

Rồi quay sang tôi, dịu giọng :

“Vãn Vãn, em yên tâm. Anh nhất định sẽ xử lý sạch sẽ mọi chuyện, tuyệt đối không để bất kỳ thứ dơ bẩn nào lại gần em.”

“Huống hồ, là Cố Tư Tư quyến rũ trước, chỉ là… chỉ là thấy ta giống em. Hơn nữa, thấy ta giống em chẳng phải càng chứng minh là em sao?”

Tôi thật sự bị cái logic kinh tởm ấy của Vương Lâm cho choáng váng.

Cố Tư Tư cũng .

Cô ta tuyệt vọng nằm gục dưới đất, máu thấm đầy phía dưới như một đóa hoa nở rộ.

15

Dù tôi rất hận Cố Tư Tư, khi tận mắt chứng kiến kết cục của ta, tôi vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Do xuất huyết quá nhiều, ta buộc phải cắt bỏ tử cung.

Vĩnh viễn không thể có con nữa.

Nghe tin đó, tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn.

Chỉ là lúc thấy ta ôm bụng khóc nức nở, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh đứa con của mình.

Khoảnh khắc ấy, chúng tôi đều chỉ là những người mẹ mất con.

16

Sau khi tỉnh lại, Cố Tư Tư cứ nhất định đòi gặp tôi.

Nhưng khi tôi thật sự xuất hiện, ta lại chẳng lời nào.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi lên tiếng:

“Cậu xem, đây có phải là báo ứng không?”

“Gì cơ?”

Cô ta đột ngột ngẩng đầu, tôi chằm chằm:

“Lâm Vãn Vãn, mạng đứa con của cậu, tôi đã trả rồi.”

Tôi không đáp, cũng chẳng biết nên gì.

Chúng tôi – với thân phận là địch – vốn dĩ không thể đội trời chung.

Nhưng bỏ qua tất cả những điều đó, thì rốt cuộc… chúng tôi đều là những người mẹ đã mất con.

Vốn dĩ chẳng hề liên quan, chỉ vì một người đàn ông, lại bị buộc chặt với nhau đến bước đường này.

Thật nực biết bao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...