5
Sáng hôm sau, vừa mới tỉnh dậy tôi đã thấy Vương Lâm ngồi ở phòng khách.
Anh ta còn mang theo bánh kem socola tôi thích nhất.
Từng ấy năm, luôn là tôi nhường nhịn ta, từ bao giờ mà đại thiếu gia này chịu mấy chuyện này chứ.
Tôi đành cắn răng đưa ta vào phòng ngủ.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Vương Lâm đã đột ngột lên tiếng:
“Đồ đạc trong phòng em sao ít đi nhiều ?”
Tim tôi khựng lại, theo phản xạ lập tức phủ nhận.
“Không có mà!”
Anh chỉ vào cái tủ trống trơn, “Cái túi tặng sinh nhật năm ngoái, còn cái đồng hồ mua dịp lễ nữa đâu? Mấy thứ đó em thích nhất mà?”
“Tất cả em đem đi vệ sinh rồi.”
Tôi buột miệng bịa một cái cớ, rõ ràng ta không tin.
Vừa định hỏi kỹ hơn thì điện thoại của Cố Tư Tư gọi tới.
Vương Lâm biến sắc, định lờ đi, cuối cùng vẫn nhấc máy đúng lúc sắp bị ngắt.
Trước khi đi còn không quên dặn tôi:
“Dù sao cũng cũ rồi, sau này mua cái mới cho em.”
Rồi cứ thế kéo dài đến tận ngày khai giảng.
Tối hôm đó, Vương Lâm gọi điện cho tôi.
“Em đang ở đâu?”
Thấy tôi không trả lời, ta lại tiếp:
“Anh biết em vẫn còn giận , dù giận cũng không thể với tiền đồ của mình . Mau đến trường nhập học đi, đang đợi em ở cổng.”
“Vương Lâm, em đang ở trường rồi.”
Nghe xong câu đó, giọng ta lập tức cao vút:
“Em đang ở đâu? Anh qua đón em ngay!”
Tôi bình thản trả lời:
“Em đang ở Thanh Hoa – Bắc Đại.”
Sau đó, tôi dứt khoát cúp máy.
Ngay từ ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi đã lên kế hoạch rời đi.
Tôi chẳng có gì quan trọng, nên ba ngày trước khi nhập học, tôi chỉ mang theo một cái ba lô rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.
Trước khi đi, tôi cố ý với Vương Lâm rằng không muốn đi chung xe với ta và Cố Tư Tư.
Tất nhiên, ta cũng không dám ép tôi.
Còn với ba mẹ, chỉ một câu “con đi gặp Vương Lâm” là đủ để tôi có ba ngày tự do.
Đợi đến khi mọi người nhận ra có gì đó không đúng, thì tôi đã bắt đầu quân sự ở Thanh Hoa – Bắc Đại rồi.
6
Sau khi kết thúc đợt quân sự, tôi lập tức bước vào giai đoạn học tập căng thẳng.
Ở kiếp trước, tôi luôn mải mê đuổi theo Vương Lâm, chưa từng nghĩ cho chính mình.
Đến mức lúc bị bắt nạt sống không bằng chết, thứ duy nhất tôi nghĩ tới để trả thù là… tự sát.
Muốn dùng cái chết để khiến họ tỉnh ngộ.
Nhưng liệu kết cục có như mình mong muốn không?
Không đâu.
Họ chẳng những không cảm thấy áy náy vì cái chết của tôi, mà sau này còn lấy ra chuyện để khoe khoang.
Thế nên đừng bao giờ trông chờ vào việc dùng cái chết để khiến người khác hối hận, hay để người xấu nhận quả báo.
Bởi vì trên đời này, không ai hiểu rõ nỗi oan của mình hơn bản thân mình, cũng không ai mong muốn đòi lại công bằng hơn chính mình.
Một khi chọn cái chết, mới là khởi đầu của thất bại thực sự.
Vì , lần này tôi vô cùng trân trọng cuộc sống.
Chỉ có mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ chính mình.
Ngoài ăn và ngủ ra, tôi toàn dành thời gian để học hoặc đi tìm việc thêm.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới là—việc tìm việc lại khó đến thế.
Cho dù hôm trước chuyện có thuận lợi đến đâu, thì sang hôm sau cũng chẳng thấy tăm hơi gì.
Lâu dần, tôi cũng nhận ra có điều bất thường.
7
Đầu dây bên kia, Vương Lâm nghe tôi kể về hình dạo gần đây.
Có lẽ là do căn phòng quá chật chội khiến ta bực bội.
Cũng có thể là vì Lâm Vãn Vãn – trước giờ luôn hay khóc – bỗng dưng thay đổi tính .
Không chỉ thế, tôi còn lén đăng ký học Thanh Hoa – Bắc Đại, cách xa cả ngàn cây số.
Bao nhiêu năm qua, tôi đi theo ta, thứ gì tôi muốn mà không cho?
Gần như chỉ còn thiếu mang cả mặt trăng trên trời xuống tặng tôi.
Vậy mà tôi lại dám lén bán sạch sẽ mấy món quà tặng, còn đổi luôn số điện thoại, chặn hết liên lạc.
Thật là quá bướng bỉnh!
Nhưng không sao, từ trước đến giờ, chưa có thứ gì Vương Lâm muốn mà không giành .
Huống hồ đây là người mà từ nhỏ đã sẽ cưới về vợ.
Chẳng qua là do nuông chiều quen rồi, nên giờ mới dám giở trò cao.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tự biết ai mới là người thật sự tốt với mình.
Bạn thấy sao?