2
Thấy tôi chẳng có chút hối lỗi nào, Vương Lâm hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Anh ta đá mạnh vào cửa, đèn chùm cũng rung lên ba nhịp.
“Tôi thật sự không hiểu có gì mà phải tức giận đến !”
“Cố Tư Tư là tôi, tôi chăm sóc ấy thì sao?”
“Cô người ta mà xem, học hành chăm chỉ, cố gắng bao nhiêu. Còn ? Suốt ngày chỉ biết tiểu thư, chẳng biết nghĩ cho ai! Bắt sống như Tư Tư, không tới ba ngày chắc bị người ta đánh chết!”
“Tôi việc gì phải sống như ta?”
Tôi lạnh lùng đáp, “Tôi không sống cuộc đời của ta, cuộc đời của tôi, ta cũng chưa chắc hưởng nổi!”
Cổ Vương Lâm đỏ bừng vì tức, “Cô đúng là ngang ngược vô lý!”
“Anh nghĩ gì thì tùy.”
Dù sao tôi cũng không định ở bên nữa.
Sau đó tôi bắt đầu đuổi người ra khỏi nhà.
Vương Lâm chỉ thẳng vào mũi tôi: “Lâm Vãn Vãn, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn, biết điều một chút đi!”
Tôi thật sự không hiểu Vương Lâm lấy tự tin từ đâu, đẩy mãi không nhúc nhích.
Thôi thì cứ giả vờ thuận theo, dù gì bây giờ cũng chưa phải lúc thích hợp để hủy hôn.
Thấy tôi xuống nước, ta mới đắc ý bỏ đi.
Ai ngờ vừa đuổi ta, quay đầu đã thấy ánh mắt của bố mẹ.
“Được đấy, phải cho nó một bài học. Con nhà họ Lâm chúng ta đâu phải muốn cưới là cưới!”
Ba tôi gật gù khen ngợi, sau đó lại dặn:
“Nhưng cũng đừng quá, phải biết co kéo như thả diều, như mới bền lâu .”
Đó chính là bố mẹ tôi — khi con nhà người ta đang tận hưởng tuổi thanh xuân, thì họ lại dạy tôi cách giữ chặt trái tim đàn ông.
Trong mắt họ, Vương Lâm là con rể lý tưởng: đẹp trai, có chí tiến thủ, quan trọng nhất là gia thế tốt.
Dù từ nhỏ tôi sống đầy đủ, trong mắt nhà họ Vương, tôi chẳng có tư cách để ngồi chung mâm.
Tất cả chỉ vì “số mệnh” tôi hợp với Vương Lâm, mà ba mẹ ta lại tin Phật, nên hôn sự này rơi xuống đầu tôi.
Từ đó, tôi trở thành cái bóng của Vương Lâm.
Anh vui tôi phải , buồn tôi vừa phải khóc vừa phải dỗ vui lại.
Tóm lại, cảm của Vương Lâm chính là tiêu chuẩn tối cao.
Tôi cũng không khiến người ta thất vọng, bao năm ở bên ta khiến dần nảy sinh cảm đặc biệt.
Anh hãnh diện tuyên bố với cả thế giới rằng tôi là người độc quyền sở hữu.
Khi tôi ốm, sẽ lén đút kẹo vào miệng tôi.
Cả hai gia đình đều tán thành mối quan hệ này.
Tôi cũng vui theo, vì chỉ cần Vương Lâm vui, cuộc sống của tôi sẽ dễ thở.
Nhưng con đường đến hạnh phúc chưa bao giờ suôn sẻ.
Năm lớp 11, một học sinh chuyển trường tên Cố Tư Tư xuất hiện.
Ban đầu tôi không để tâm đó, vì trông ta thật tầm thường.
Da ngăm vàng, tóc tai rối bù, chẳng khác nào cỏ dại ven đường.
Vậy mà chính ta lại lọt vào mắt của Vương Lâm.
Những lần trò chuyện của bọn tôi dần dần bắt đầu xuất hiện cái tên “Cố Tư Tư”.
Anh thì than phiền, bực bội, mỗi lần nhắc đến Cố Tư Tư, ánh mắt ấy lại lộ ra cảm không thể che giấu nổi.
Kể từ lúc đó, bắt đầu cố xa lánh tôi.
Thậm chí còn công khai cái gọi là hôn ước giữa chúng tôi chỉ là chuyện trẻ con không hiểu chuyện.
Chẳng ai trách cả, vì từ đầu đến cuối, cuộc hôn nhân này vốn là tôi trèo cao.
Lúc đó tôi vừa đau lòng vừa phải đối phó với ba mẹ tra hỏi, tinh thần gần như sụp đổ.
Bạn thấy sao?