Năm tôi năm tuổi, vào một ngày nọ ở nhi viện, bỗng xuất hiện một cậu bé trông bẩn thỉu, rách rưới.
Mọi người đều ấy là một kẻ lang thang có vấn đề về đầu óc, bị các nhi viện khác từ chối, nên mới chạy đến chỗ chúng tôi.
Bọn trẻ khác đều sợ ấy, dù viện trưởng giữ cậu lại cũng chẳng mấy quan tâm.
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác cũ lỏng lẻo, rụt đầu vào mũ, luôn cúi đầu không chuyện, ngồi thu mình ở góc phòng.
Không ai gọi ấy đi ăn, và ấy cũng không bao giờ ngồi cùng chúng tôi. Tôi thấy ấy co ro ngủ trong góc, run rẩy, nên đã đắp cho ấy một cái chăn bông.
Tôi cũng từng lén mang cơm và kẹo cho ấy vài lần… đều là lúc ấy đang ngủ, tôi nghĩ ấy không biết.
Sau đó, có một ngày ấy đột nhiên biến mất.
Viện trưởng rằng ấy đã gia đình đón về.
Vài ngày sau, tôi cũng nhận nuôi.
Từ đó, tôi dần quên mất ấy.
Làm sao tôi có thể liên hệ Giang Hoài kiêu ngạo, bất kham ngày hôm nay với đứa trẻ đó chứ?
Trong lòng tôi vừa cảm thấy chua xót vừa nghẹn ngào, bỗng dưng rất muốn gặp Giang Hoài.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho : [Giang Hoài.]
Giang Hoài: [Có đây.]
Không hiểu vì sao chỉ với một chữ này, tôi đã rất muốn khóc.
Tôi chợt nhớ đến kiếp trước, khi tôi còn là phóng viên điều tra vụ chủ mỏ than bóc lột công nhân, khiến 10 người thiệt mạng. Chưa kịp tiến sâu vào khu mỏ, tôi đã bị chặn lại dưới chân núi.
Người quay phim của tôi kéo tôi chạy vào rừng, một nhóm người áo đen đuổi theo sát phía sau.
Tôi và ta thất lạc, trong cơn hoảng loạn tôi chạy không định hướng, đột nhiên bị ai đó kéo vào một hang gần đó.
“Là tôi.”
Giang Hoài như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt tôi.
Đó là vùng núi hẻo lánh ở phía bắc, không phải kiểu nơi ấy có thể dễ dàng qua mặt người khác chỉ với câu “tôi đến du lịch.”
Trong lúc sinh tử cận kề, tôi bừng tỉnh ngay lập tức, run rẩy cầu xin ấy trốn đi.
Nhưng khi tiếng bước chân của những kẻ kia ngày càng gần, ấy lại ghé sát tai tôi, :
“Tôi ở đây, đừng sợ.”
Còn rất nhiều… rất nhiều bằng chứng Giang Hoài thích tôi.
Tất cả đều bị tôi bỏ quên trong dòng thời gian.
Tôi cuộn mình lại, cảm thấy khó chịu đến không thể kiềm chế, thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Qua loa nghe, giọng Giang Hoài truyền đến từ xa, như đến từ một không gian khác.
“Xuống đây.”
Tôi như điên cuồng chạy xuống lầu, Giang Hoài đứng trước sân Thẩm gia, hai tay đút túi.
Anh ấy luôn xuất hiện như một phép màu.
Tôi chạy đến bên ấy.
“Có chuyện gì ?”
Tôi nhào vào lòng ấy.
“Giang Hoài, xin lỗi …”
Tôi chờ đợi lời tỏ từ Giang Hoài.
Nhưng dù có nhiều bằng chứng ấy thích tôi đến thế, ấy vẫn chưa một lần ra điều đó.
Không khí kỳ thi đại học ngày càng căng thẳng, tôi và Giang Hoài đều dồn hết sức vào việc học, thời gian gặp nhau cũng thưa dần.
Đôi khi chỉ gặp thoáng qua trong căng-tin, trao đổi vài đề bài rồi vội vàng rời đi.
Dù mệt mỏi, mỗi khi Giang Hoài xoa đầu tôi, đôi mắt ấy vẫn luôn sáng ngời như những vì sao.
Chúng tôi không còn quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh nữa.
Ở tuổi 17, 18, năm lớp 12 ấy, chúng tôi cùng nhau kiên định bước về một tương lai tươi sáng hơn.
Vào kỳ nghỉ đông, tối giao thừa, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, cả nhà ngồi trong phòng khách xem chương trình mừng xuân và trò chuyện.
Tôi không thể hòa nhập vào bầu không khí giữa bố mẹ Thẩm và Thẩm Lan, chỉ trả lời vài câu rồi tìm cách ra sân trước hóng gió.
Ra đến ngoài, tôi bất ngờ thấy dưới gốc cây trước cổng có một chiếc xe mô tô đen mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Giang Hoài mặc áo khoác đen, hai tay đút túi, tựa vào xe, ngẩng đầu bầu trời đêm như đang suy tư.
Nghe tiếng , ấy cúi xuống tôi, ánh mắt lập tức trở lại tập trung.
Tôi kinh ngạc: “Giang Hoài? Anh đến sao không với em?”
Giang Hoài giơ tay chỉnh lại cổ áo cho tôi, mà không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Muốn xem pháo hoa không?”
Mắt tôi sáng lên, rồi nhanh chóng tắt đi. Đi khỏi Thẩm gia vào tối giao thừa…
Tôi còn đang do dự thì phía sau bỗng vang lên giọng quen thuộc.
“Đi đi.”
Thẩm Lan không biết từ lúc nào đã đứng ở sân, chị khoanh tay, nhướn mày tôi: “Bố mẹ để chị lo.”
Tôi không còn phân vân nữa, cảm kích : “Cảm ơn chị.”
Giang Hoài đội mũ bảo hiểm cho tôi, rồi bỗng : “Cảm ơn chị Lan.”
Thẩm Lan trợn mắt: “Bớt chiếm tiện nghi đi, bây giờ cậu chưa có tư cách gọi tôi là chị đâu.
Chăm sóc tốt em tôi, không thì lần sau chị theo đuổi cậu, sẽ đuổi đến tận chân trời góc bể.”
Giang Hoài tự tin đáp: “Chị sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Khu vực danh lam thắng cảnh dọc theo hồ ở trung tâm Giang Thành, vào dịp Tết không cấm đốt pháo hoa.
Đêm giao thừa, có một buổi bắn pháo hoa và trình diễn ánh sáng lớn, thu hút rất đông người đổ ra đường, ai cũng tụ tập bên hồ để chờ đến khoảnh khắc bước sang năm mới.
Giang Hoài dừng xe ở một bãi đỗ cách hồ một khoảng xa, khi xuống xe ấy đưa tay ra đón tôi, tôi tự nhiên nắm lấy tay ấy , và không buông ra nữa.
Anh ấy liếc tôi, không gì, nắm tay chặt hơn.
Chúng tôi vòng qua đám đông, đi dọc theo rìa. Khi đi qua vài sạp hàng, ánh mắt tôi dừng lại một chút ở một chiếc mô hình cá voi.
Kiếp trước, tôi từng tìm thấy một chiếc mô hình giống hệt trên bàn học của mình.
Đi đến một khu vực trống trải hơn dưới đèn đường, Giang Hoài đột nhiên buông tay tôi:
“Đợi ở đây.”
Tôi không hiểu, ngoan ngoãn theo.
Từ xa, tôi thấy chạy đến sạp hàng đó và cầm lên chiếc mô hình cá voi.
Mắt tôi bắt đầu ướt dần, khó mà tưởng tượng trong kiếp trước, Giang Hoài đã có tâm trạng như thế nào khi một mình đến bờ hồ vào đêm giao thừa để mua mô hình này.
Tôi lại cảm thấy may mắn vì lần này tôi có thể ở bên cạnh .
Tôi không thể không nghĩ, rốt cuộc Giang Hoài định khi nào mới tỏ với tôi đây?
Nhìn Giang Hoài mua xong chiếc mô hình và bước về phía mình, tôi bỗng nghĩ ra một trò tinh nghịch.
Khi Giang Hoài còn ở xa tôi, tôi bước lên hai bước, cố giả vờ ngã xuống đất.
Nhưng khi thực sự ngã xuống, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không chỉ vì tôi diễn quá dở, mà còn vì tôi ngã… ngồi xuống đất.
Chà… giờ sao mà giả vờ bị trẹo chân đây.
Tôi ngồi ngây ra đó, Giang Hoài đã chạy đến bên cạnh tôi.
Mặt tôi đỏ bừng vì ngượng, đang định tự đứng dậy thì Giang Hoài đã nhét chiếc mô hình cá voi vào tay tôi.
Sau đó cúi xuống, quay lưng về phía tôi.
“Lên đi.” Anh ấy ngừng một chút, rồi tiếp:
“Anh cõng em.”
Trước đây khi xem phim The Classic, tôi luôn nghĩ cảnh nam chính cố không mang ô để có cớ cùng nữ chính trú mưa, và sau đó nữ chính cũng cố không mang ô để chạy đến bên nam chính, là một trong những hình ảnh lãng mạn nhất về từ hai phía.
Nhưng khi Giang Hoài quay lưng lại và cõng tôi trên lưng .
Tôi nhận ra, không có điều gì trên thế gian này lãng mạn hơn khoảnh khắc Giang Hoài tim tôi rung .
Tôi ôm lấy cổ , nằm trên vai , tay cầm chiếc mô hình cá voi mà tặng.
“Sao lại tặng em cái này?”
“Vì hy vọng… mỗi năm đều như .”
Gió hồ rất lạnh, tôi chỉ cảm nhận hơi ấm từ Giang Hoài, khiến lòng tôi nóng bừng lên.
Bên kia hồ, ánh đèn trên tòa nhà cao tầng bắt đầu đếm ngược, không xa lắm, tiếng hò reo của đám đông vọng lại, sau đó là tiếng đếm ngược đồng loạt.
Giang Hoài cõng tôi, dừng lại ở một góc vắng người, cùng nhau chờ đợi tiếng chuông đón chào năm mới.
Khi đếm ngược đến số một, tôi gọi một tiếng: “Giang Hoài.”
Tôi : “Anh đã xong bài tập Tết chưa?”
Giang Hoài: “Chúc mừng năm mới.”
“…”
Pháo hoa bắt đầu bắn lên trên mặt hồ, bừng nở trong không trung với những màu sắc rực rỡ, cảnh tượng đẹp đến lóa mắt.
Giang Hoài khẽ: “Thẩm Dư, trong đầu em lúc nào cũng chỉ có học hành thôi à?”
Tôi mỉm : “Không đâu, em đang nghĩ về tương lai của chúng ta.”
Giang Hoài khựng lại, đôi tay đang đỡ lấy chân tôi bỗng siết chặt.
“Em gì?”
Thôi, không đợi nữa.
“Em .”
Lần tỏ thứ hai, nên để tôi với Giang Hoài.
Tôi ghé môi sát vào tai Giang Hoài.
“Giang Hoài, em thích .”
(Hết)
Bạn thấy sao?