Không phải không đau, mà là sau một quá trình tự dày vò kéo dài, họ đã chọn hòa giải với chính mình.
10
Lúc đó, số phiếu từ mức ban đầu không thể giảm xuống dưới 30%, cuối cùng đã giảm xuống còn 2%.
[Cái 2% này có phải bị mất mạng không, các người có lương tâm không !]
[Cái 2% này về sau nửa đêm thức giấc chắc cũng phải tự chửi mình có bị điên không!]
…
Kết quả xét xử rất rõ ràng, tôi đã kéo số phiếu tử hình từ trên 90% xuống còn 2%, cuối cùng tuyên cha vô tội và trả tự do.
Nhưng điều tôi muốn, còn nhiều hơn thế.
Tiếp theo tôi sẽ thực hiện quyền của người thắng kiện.
Yêu cầu của tôi có ba điều.
Thứ nhất, thi hành hình roi đối với t.h.i t.h.ể của Tiêu Diệu Quốc.
Thứ hai, trích xuất ký ức của mẹ kế và mẹ của Tiêu Nhiễm, khôi phục sự thật hoàn chỉnh.
Thứ ba, áp dụng các biện pháp trừng pháp lý tương ứng đối với hai người họ.
Cư dân mạng phẫn nộ lên án.
[Đáng lẽ phải thiến Tiêu Diệu Quốc đi, để kiếp sau ông ta cũng không thể người khác nữa.]
[Theo tin đồn nội bộ cảnh sát, nạn nhân quả thật đã bị thiến, ai thì mọi người tự hiểu… nếu không thì sao tội danh lại là g.i.ế.c người hủy xác.]
[Kích thích thế à! Im lặng đi!]
[Có gì mà không , đó rõ ràng là phòng vệ quá đáng vô tổn thương bộ phận quan trọng!]
[Hay lắm, hiểu rõ về việc vô tổn thương đấy!]
Ngay sau đó, ký ức của mẹ Tiêu Nhiễm cũng trích xuất.
Hóa ra bà ta đã phát hiện ra manh mối ngay từ đầu, vì chuyện này mà thường xuyên cãi vã với Tiêu Diệu Quốc, khiến Tiêu Nhiễm không thích về nhà, không bị ràng buộc nên đã kết giao nhiều bè xấu bên ngoài, tính cách ngày càng trở nên ngang ngược, thô bạo.
Thế , để duy trì sự bình yên bề ngoài, bà ta đã im lặng không gì.
Cho đến khi biết tin nhảy lầu, bà ta hoàn toàn cãi vã với Tiêu Diệu Quốc, lại sợ sự thật bị phơi bày sẽ bị người khác chỉ trỏ, thế là bà ta cắn răng rút hết tiền tiết kiệm đưa cho Tiêu Diệu Quốc, để ông ta mua chuộc gia đình nạn nhân, cho mọi chuyện êm đẹp.
Về phần Lâm Lan, ký ức của bà ta phải truy ngược về ngày cha tôi qua đời.
Thông qua những hình ảnh trong ký ức của bà ta, mười năm sau tôi lại một lần nữa thấy cha.
Rõ ràng ông ấy chưa đầy bốn mươi tuổi, trông như một người năm sáu mươi tuổi.
Tóc hai bên thái dương bạc trắng nằm trên giường bệnh, gầy gò hốc hác.
Lâm Lan đứng trước mặt cha tôi, giọng điệu lạnh lùng mỉa mai: “Cảnh sát đã tìm thấy con ông rồi, bao nhiêu năm rồi sao ông còn chưa chịu chết?”
“À, quên cho ông biết, năm đó chính tôi đã cố ý lạc Khương Dao. Cứ tưởng ông bị ung thư sẽ suy sụp tinh thần, thì gia sản nhà họ Khương sẽ thuộc về tôi và Khương Thư, không ngờ vì tìm con bé mà ông lại chịu đựng bấy nhiêu năm. Đợi ông c.h.ế.t rồi, tôi sẽ đối xử tốt với Khương Dao.”
[ – .]
Cha tôi trong cơn căm phẫn tột cùng, thổ huyết rồi qua đời.
Ngay từ đầu tôi đã đoán cái c.h.ế.t của cha có liên quan đến Lâm Lan, đối mặt với sự thật tàn khốc này, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.
Đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn suýt nữa thì ngã quỵ.
Lúc này, sự phán xét của cư dân mạng đối với tôi đã không còn quan trọng nữa, tôi chỉ mong kẻ xấu phải chịu sự trừng thích đáng.
Quá trình trích xuất ký ức rất đau đớn, mẹ kế Lâm Lan cố gắng hết sức, mặt mày tái nhợt chỉ trích tôi.
Lâm Lan mặc bộ đồ giản dị vẫn không che giấu vóc dáng, gương mặt trang điểm lộ vẻ tiều tụy và từng trải không phù hợp với tuổi tác.
“Vô liêm sỉ!” Tôi siết chặt nắm , không khỏi bật vì sự trơ trẽn của bà ta.
“Tôi muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của cha, có sai sao? Ngược lại là bà, nếu không phải bà một lòng muốn tôi chết, thì cũng không thể rơi vào cái bẫy mà tôi đã sắp đặt.”
Gieo gió gặt bão, đáng đời!
Khương Thư đứng bên cạnh chứng kiến mẹ mình ép c.h.ế.t cha, khó tin Lâm Lan.
“Mẹ, cha đối với chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Mẹ mà nhẫn tâm ép c.h.ế.t cha!”
Lâm Lan cũng không còn che giấu nữa, hừ lạnh : “Ông ta đáng đời, nếu con là con trai thì có thể đường đường chính chính thừa kế gia nghiệp, lại là con , mẹ muốn sinh thêm con trai ông ta cũng không cho phép, ông ta chính là coi con như thế thân của Khương Dao, con ngốc còn tưởng ông ta thật sự con. Nếu ông ta không chết, Khương Dao quay về thì con chẳng là cái thá gì!”
Khương Thư nước mắt giàn giụa, thất vọng cùng cực về mẹ mình.
Những hành vi của Lâm Lan sẽ là cơn ác mộng và xiềng xích ám ảnh Khương Thư suốt đời.
Theo luật pháp, mẹ của Tiêu Nhiễm và Lâm Lan sẽ phải chịu sự trừng thích đáng.
Mức độ trừng có thể không đủ để họ phải ngồi tù cả đời, tôi nghĩ sau khi ra tù, đối mặt với con đã đoạn tuyệt quan hệ, cùng với sự chỉ trỏ của người đời, lúc đó mới là sự khởi đầu của hình thực sự.
Về phần những kẻ buôn người đã bắt cóc tôi ngày trước, tòa án sau này đã trích xuất ký ức của Lâm Lan thêm lần nữa, từ đó tìm ra manh mối.
Cảnh sát lần theo dấu vết, vỡ một đường dây buôn bán người, giải cứu hàng trăm trẻ em bị bắt cóc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đằng sau đó, là hàng trăm gia đình tan nát.
Chủ đề “xét xử công khai toàn dân” trở nên nóng hổi, dù là vấn đề “bắt nạt” hay “văn hóa học đường”, đều nhận sự quan tâm đặc biệt.
Bộ Giáo dục thành lập tổ chuyên án điều tra, lôi ra một loạt cán bộ tham nhũng từ ban lãnh đạo nhà trường, lần theo dấu vết tìm ra những kẻ đứng sau trong ngành giáo dục, sau đó tống tất cả vào tù.
Còn về hot boy kia, nghe thông tin cá nhân đã bị cư dân mạng tìm ra và đăng lên diễn đàn trường mới, trở thành đối tượng bị lãnh đạo trường và học đặc biệt ý.
Tiêu Nhiễm, vì những việc của cha mẹ và bản thân, bị mọi người xa lánh ở trường, cuối cùng đã chuyển trường và biến mất không dấu vết.
Còn cuộc sống của tôi vẫn như thường lệ, chỉ là thường xuyên có người sau khi xem lại phiên tòa xét xử công khai toàn dân đó lại hỏi tôi cùng một câu hỏi.
“Nếu không phải mấy đó chứng, cuối cùng sẽ bị tử hình, trích xuất ký ức là chìa khóa giúp thoát tội, tại sao lại dùng nó vào việc chứng minh mình không ngược đãi mèo?”
Tôi mỉm : “Tôi không nghĩ đó là lãng phí, có thể tôi g.i.ế.c người, vì đã có cảnh sát điều tra, không thể nghi ngờ tôi ngược đãi mèo, đây là vấn đề nguyên tắc. Hơn nữa, trong phiên tòa này, thoát tội không phải là mục đích cuối cùng, những gì tôi muốn đã đạt rồi.”
Còn những vết thương lòng cần bao lâu để lành lại, chỉ có thể phó mặc cho thời gian.
Dù sao thì chúng tôi còn trẻ, sau khi vấp ngã vẫn có thể đứng dậy.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?