Trở Về Hỏi Thăm [...] – Chương 8

Chương 8

[Cười c.h.ế.t mất! Bây giờ các người cũng bắt đầu vu khống không bằng chứng, đã bảo Khương Dao cung cấp bằng chứng, bằng chứng của các người đâu? Ai cũng biết suy đoán chẳng phải bằng chứng gì cả, chỉ là suy đoán chủ quan!]

[Đúng ! Cô ấy chính là nạn nhân, nếu không gặp chuyện như thế thì có mang ra công khai sao? Phòng livestream có hàng trăm triệu người xem đấy!]

[Nếu tự bịa đặt có thể miễn án tử hình, thì bây giờ tôi có thể bịa ngay!]

Chiếc búa của thẩm phán lại một lần nữa hạ xuống, nhắc nhở mọi người về lần bỏ phiếu cuối cùng.

“Lần bỏ phiếu này là lần cuối cùng, mong quý vị hãy đưa ra phán đoán dựa trên những bằng chứng đã có, tuyệt đối không xen lẫn cảm cá nhân…”

Tôi liếc giá trị trên giao diện bỏ phiếu, quả thật đã giảm xuống, vẫn còn xa mới đạt dưới 10%.

Nhưng tôi biết, mình đã cố gắng hết sức.

“Tôi xin phép phát biểu lần cuối cùng.”

Sau khi cho phép, tôi chậm rãi trước ống kính: “Tôi biết các đang theo dõi, việc này xảy ra không phải lỗi của chúng ta, còn về điều mà các sợ hãi nhất, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ bị người khác thấy.”

Tôi sẽ mang những bức ảnh đó, hoàn toàn chôn vùi vào trong ngôi mộ của tôi.

Việc bỏ phiếu dừng lại.

Khoảnh khắc chiếc búa pháp đình hạ xuống, tôi như thấy toàn bộ cuộc đời mình lướt qua như cuốn phim quay chậm.

Những tháng ngày lưu lạc sau khi bị bắt cóc, vô số tủi nhục và lời nguyền rủa…

Tôi cứ nghĩ cuối cùng cũng người thân tìm thấy, cái nhận lại là tin tức cha tôi đã qua đời một cách bí ẩn và thảm khốc.

Mẹ kế thì hai mặt, em cùng cha khác mẹ thì cấu kết với người ngoài lập tôi ở trường, cuối cùng tôi cứ nghĩ đã kết , lại chứng kiến người thầy kính trọng nhất đưa tay vào váy thân.

Cô ấy phản kháng, ấy giãy giụa, vẫn không thể ngăn cản cánh tay vạm vỡ của người đàn ông, cũng như sự sỉ nhục và đe dọa của con kẻ hành hung là Tiêu Nhiễm.

Tiêu Nhiễm bị cha mình dụ dỗ, cố bắt nạt thân, ép ấy đến mức bị mọi người lập.

Cuối cùng ấy không còn đường thoát, bị dồn vào bước đường cùng và đã nhảy lầu.

Tôi vốn dĩ có thể chọn ngơ, tôi biết nếu cứ thờ ơ, đó sẽ là cơn ác mộng ám ảnh tôi suốt đời.

Thế là tôi tìm Tiêu Diệu Quốc, đe dọa ông ta nếu không giao ảnh ra sẽ tố cáo lên mạng, lại bị đè xuống giường…

Chiếc búa pháp đình nặng nề hạ xuống, mọi chuyện đã an bài.

Cuối cùng mẹ kế tôi cũng không cần che giấu nữa, trên mặt bà ta nở nụ từ tận đáy lòng.

Mẹ của Tiêu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, tự mãn vì sẽ không phải mang tiếng xấu do chồng ra.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chỉ có Khương Thư không còn vẻ hung hăng như trước, lặng lẽ chằm chằm vào tôi, ánh mắt kinh ngạc vừa phức tạp vừa bi thương.

Tôi biết, ta có thể cảm nhận những gì tôi là sự thật.

Tại sao các nữ trong lớp đều vô hay cố ý tránh mặt Tiêu Diệu Quốc, tại sao khi nhắc đến Tiêu Diệu Quốc, những người xung quanh đều đồng loạt lảng tránh.

Khương Thư có thể may mắn thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ, là nhờ có một người cha thương, lại có tiền bạc và địa vị xã hội.

Nhưng, Khương Thư nghĩ gì đã không còn quan trọng nữa rồi.

[ – .]

Có lẽ tôi sẽ phải trả giá bằng mạng sống, may mắn là linh hồn sẽ không bao giờ bị bóng tối xâm chiếm.

Bởi vì tôi đã nỗ lực.

9

Lúc này, từ cửa phòng trực tiếp vọng ra một tiếng ồn ào hỗn loạn.

Cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, mười một nữ sinh mặc đồng phục giống tôi, họ đồng loạt xuất hiện ở lối vào.

Khoảnh khắc đó, ánh sáng xuyên qua phong ấn, chiếu rọi vào thực tại từ phía sau lưng họ.

“Kính thưa thẩm phán, chúng tôi mười một nhân chứng xin mở lại phiên tòa, và trích xuất ký ức bằng chứng quan trọng, tố cáo Tiêu Diệu Quốc đã quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c nữ sinh trong thời gian dài, và còn đe dọa bằng ảnh khỏa thân khiến một trong số các nữ sinh không chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự tử, sau đó vì sợ chuyện bại lộ đã dùng tiền mua chuộc gia đình nữ sinh đó.”

Lời vừa dứt, họ im lặng tôi, trong ánh mắt tràn đầy sức mạnh và sự dũng cảm.

Như thể đang : “Đừng sợ, lần này có chúng tôi.”

Tình thế xoay chuyển hoàn toàn, cư dân mạng không thể ngồi yên, muốn xuyên qua màn hình để đến hiện trường.

[Ôi trời ơi! Tôi đã nghĩ sẽ có sự đảo ngược, không ngờ sự thật lại là thế này, tôi thà không có sự đảo ngược còn hơn!]

[Tôi khóc rồi, cái này còn cần bằng chứng gì nữa sao? Họ nắm tay nhau đẩy cửa bước vào khoảnh khắc đó tôi như thấy ánh sáng.]

[Cảnh này thật cảm , một nhóm nữ sinh cùng nhau cứu rỗi!]

[Lau nước mắt hỏi một chút, phiên tòa không phải đã kết thúc rồi sao, đã kết tội rồi còn thay đổi à?]

[Phạm nhân tử hình còn có cơ hội kháng cáo, huống hồ đây lại là một người chưa thành niên. Hơn nữa, xét xử công khai toàn dân đã quy định, nếu sau này xuất hiện bằng chứng có thể thay đổi kết quả xét xử, phiên tòa có thể mở lại.]

Lúc này, mẹ của Tiêu Nhiễm, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, gào thét với khuôn mặt dữ tợn: “Hừ, các người bậy, chính các người là lũ tiện nhân quyến rũ ông ấy!”

Những người dự thính, bao gồm cả cư dân mạng, đều kinh ngạc.

[Thế giới này rộng lớn biết bao, kẻ ngốc thật nhiều!]

[Bà ơi, ơn trước khi phun ra lời lẽ thô tục thì rõ, ở đây đang đứng một nhóm những bông hoa tương lai của đất nước.]

[Đây là loại phát ngôn gì thế, cái ấy của chồng bà là vàng à? Một nhóm vị thành niên tự nguyện lao vào ư?]

Dù mẹ kế và những người khác có phản đối thế nào, cũng không thể thay đổi việc phiên tòa xét xử công khai toàn dân mở lại.

đầu tiên dũng cảm ngồi trước máy trích xuất ký ức.

Trước khi nhắm mắt lại, ấy một cách bình tĩnh và mạnh mẽ trước ống kính.

“Cơ thể của tôi, tôi có quyền tự chủ, nên đừng ai hòng uy h.i.ế.p tôi bằng điều đó.”

Tiếp theo, mười một đoạn ký ức, mười một cơn ác mộng không thể xóa nhòa, đó là những cuộc đời vĩnh viễn không thể hàn gắn.

Phòng xử án trở thành một lò mổ khổng lồ, nơi phơi bày tuổi thanh xuân tươi đẹp và non nớt nhất của nhóm thiếu nữ này, cùng với khao khát ban đầu về những điều tốt đẹp khi họ đối mặt với thế giới.

Trước hàng trăm triệu người dân, mười một đã can đảm hé lộ những vết thương lòng của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...