Trở Về Hiện Đại [...] – Chương 3

Sau khi suy nghĩ đôi chút, ta lên tiếng: “Quận chúa Minh Nguyệt bày kịch xem vui, một lần không thành thì sẽ bày lần hai.”

 

“Đổi lại là người khác thì thôi, đằng này Lâm Tố là con Trung Dũng Tướng quân đã mất, gần đây chiến sự ở phía Nam căng thẳng, nếu việc này xử lý không ổn thỏa, e rằng Hoàng thượng cũng sẽ hỏi đến.”

 

Vài câu ngắn ngủi khiến lão phu nhân nhíu mày.

 

Không đợi bà kịp hiểu rõ ngọn ngành, ta thẳng: “Tống Dự với con rằng, trên đường đi đón Lâm Tố gặp chút biến cố. Chi bằng rằng có người ám sát nàng ấy, hắn vì bảo vệ mà bị hiểu lầm. Nay lời đồn ảnh hưởng đến danh dự nàng ấy, chi bằng cứ nâng nàng ấy lên bình thê là .”

 

Lão phu nhân ta đầy nghi hoặc, chẳng ý việc ta gọi thẳng tên Tống Dự.

 

Ngay cả Trương mụ mụ, thường ngày khó tính, cũng không thốt nổi lời nào.

 

“Ta không đồng ý!”

 

Không rõ Tống Dự đứng ở cửa từ khi nào, vẻ ung dung hằng ngày biến mất, hắn đầy vẻ không hài lòng.

 

Thấy hắn cau có, không hiểu sao ta lại .

 

“Đừng giở trò, bình thê đâu có uất ức gì cho Lâm Tố. Dù ngươi có thương nàng đến đâu, cũng không thể giáng thê thiếp, hay là ngươi muốn hòa ly với ta?”

 

Đây là cách tốt nhất.

 

Khi ta còn chưa đưa các con rời khỏi.

 

Ta không muốn trong lòng chúng, hình tượng người cha sụp đổ.

 

Ánh mắt Tống Dự lóe lên dữ dội, “Nàng điên rồi sao? Có biết mình đang gì không? Nàng không sợ nàng ta sinh con rồi sau này tranh quyền với Thời An à?”

 

Nếu không có đường về, có lẽ ta sẽ sợ chuyện ấy.

 

Nhưng ta đã có lối thoát, thì không bận tâm nữa.

 

Ta chợt nghĩ, có lẽ nhiều người là vì không có lối thoát, mới phải vật lộn trong khổ đau.

 

Phụ nữ ở thế giới này đều sống như thế cả.

 

Tống Dự dám bội , hẳn là nghĩ rằng ta sinh con cho hắn, bị trói buộc mà không có đường lui.

 

“Không , còn cách nào khác sao?”

 

“Khi ngươi tứ với nàng ấy, sao không nghĩ đến các con?”

 

“Những lời đồn về ngươi bên ngoài, lọt vào tai con sẽ có ảnh hưởng gì, ngươi đã nghĩ đến chưa?”

 

Lão phu nhân sao để ta chê trách con trai bà.

 

Chẳng hiểu điều gì đã kích Tống Dự.

 

Lần này, khi lão phu nhân còn chưa kịp ngăn lại, hắn đã nghiêm nghị chất vấn: “Hà Nam Châu! Người khác không tận mắt thấy mà vu oan ta thì thôi, tại sao nàng cũng không tin?”

 

Ta không nhịn , bật khẽ.

 

“Ngươi lầm rồi, ta không chỉ tận mắt thấy, mà còn tận tai nghe. Ngươi khổ sở dối quanh, chẳng phải chỉ muốn biết sự thật sao!”

 

Nói cho hắn biết cũng chẳng sao.

 

“Căn nhà mà ngươi mua, phía trái là hồi môn của Quận chúa Minh Nguyệt, phía phải là ta mua sau này, định để lại hồi môn cho Văn Phương.”

 

Hắn muốn biết ta có cố bán nhà cho hắn không.

 

Muốn biết ta đã biết những gì.

 

Cũng như ta không tận tai nghe hắn lời ý với Lâm Tố.

 

Người ta kể với ta rằng hắn bội bạc, ta cũng sẽ không tin.

 

“Ngỡ rằng ngươi nể mặt lão phu nhân, nên mới đối xử tốt với nàng ấy.”

 

"Nàng... chẳng phải là người mà ngươi mãi không quên sao?"

 

"Cha nàng xem thường ngươi, gả nàng cho người khác, ngươi không muốn cưới vị Quận chúa kiêu kỳ, rồi quay lại cùng ta chốn non xanh nước biếc."

 

"Người quan trọng như đã trở về rồi, ta thành toàn cho các ngươi chẳng phải tốt hơn sao?"

 

Trước kia, ta từng nhạo kẻ khác vì mà quên mất lý trí. Đến lượt mình, ta cũng chẳng hơn bao nhiêu.

 

Đã từng nhiều lần nghĩ sẽ ở lại bên hắn mãi mãi, cùng hắn đi hết cuộc đời. Ta sợ rằng khi ta rời đi, hắn sẽ không thể sống nổi.

 

Cho đến khi đứng bên tường, nghe hắn với Lâm Tố rằng:

 

"Việc mẹ ta sắp xếp, cũng là lúc ta đến tuổi nên lấy vợ."

 

Dù sao cũng phải cưới một ai đó, vì Lâm Tố đã lấy chồng, nên hắn cảm thấy cưới ai cũng .

 

Ta chỉ là lựa chọn "ai cũng " ấy.

 

Khi nghe tin Trung Dũng Tướng quân qua đời, phu nhân Tướng quân tuẫn , chỉ còn lại người con Lâm Tố rời xa nhà chồng, hắn đã lập tức đi đón nàng về.

 

Là người chủ tiếp cận, ta đã luôn tự thấy mình hèn mọn và đáng khinh, mang mục đích mà đến gần hắn, cùng hắn hẹn ước đầu bạc, sinh con đẻ cái, rồi cuối cùng sẽ rời bỏ hắn.

 

Nhưng giờ đây, chút áy náy còn lại cũng đã cạn.

 

Hắn đã có mỹ nhân trong tay, ta cũng nên về nhà thôi.

 

Ta với hắn: "Thật tốt, cả hai chúng ta đều có một tương lai tươi sáng!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...