(Văn án)
Năm ba mươi chín tuổi, Tống Dự nhận nuôi một nhân ở bên ngoài. Tin tức này do chính người của hắn tiết lộ cho ta.
Khi hay chuyện, hắn đặc biệt đến cảnh cáo ta: “Tố Tố không phải người ngoài.”
Thì ra Lâm Tố là con của khuê mật của mẹ chồng ta. Cha nàng tử trận, mẹ nàng vì đau buồn mà tự vẫn. Một tháng trước, Tống Dự đón nàng về, hai người trên đường lâu ngày sinh . Hắn bảo nàng đến đây là để gia nhập vào gia đình này.
Bọn họ đều cho rằng ta sẽ nổi trận lôi đình, ta chỉ nhẹ nhàng đáp: “Sao phải nuôi nàng ngoài kia để thiên hạ chê, chẳng bằng nâng nàng lên bình thê.”
Ta còn khuyên hai người sớm có con với nhau. Bởi vì hệ thống đã nhắn với ta: 【Cuối tháng thân thể sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】
Những đứa con mà ta vất vả sinh ra, đương nhiên ta nhất định sẽ mang theo.
01
Tháng ba xuân đến, hai mươi ngày đã trôi qua.
Tống Dự đã lần thứ chín ngủ lại ở “thư phòng.” Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi Quận chúa Minh Nguyệt gửi tin tới.
Ta vẫn chưa có phản ứng gì.
Hằng ngày ăn uống, ngủ nghỉ như thường lệ.
Chuyện năm xưa, khi Quận chúa Minh Nguyệt và ta tranh giành Tống Dự, ai ai cũng biết. Đến tuổi lấy chồng, nàng còn cam chịu cưới một kẻ ốm yếu, sau khi chồng mất, nàng sống cảnh góa bụa vẫn kiên quyết tranh giành Tống Dự với ta.
Lần này, thấy ta biết chuyện Tống Dự nuôi nhân mà vẫn không có phản ứng gì, nàng cố ý gửi thiệp mời ta đến ngắm bảo vật.
Dọc đường theo nha hoàn dẫn tới phòng khách.
Nhìn thoáng qua, xung quanh đầy những giá cổ vật.
Những món đồ trưng bày tinh xảo, món nào cũng là kỳ trân.
Nụ ta chưa kịp nở, đã thấy Tống Dự không xa, môi ta mím lại thành một đường thẳng.
Không chỉ có hắn, cả mẹ chồng ta vốn không thích ra ngoài cũng ở đây.
Lâm Tố ngồi bên cạnh họ, kể chuyện gì đó thú vị khiến họ rạng rỡ, trông còn giống một gia đình hơn cả ta.
Một màu đỏ đập vào mắt, lòng ta xao .
Quận chúa Minh Nguyệt nhanh bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, như thể sợ ta sẽ bỏ đi.
“Tống Phu nhân, đã lâu không gặp, vẫn rạng rỡ như xưa.”
Cách chào đón quá nồng nhiệt của nàng khiến ta thấy buồn .
Đây vốn là màn kịch mà nàng bày ra cho ta và Tống Dự.
Lập tức có người hóng hớt, lên tiếng trêu chọc.
“Sao Tống phu nhân không cùng Tống đại nhân đến đây?”
Phu nhân đứng cạnh Quận chúa Minh Nguyệt bật .
Tiếng ồn ào khiến đám người Tống Dự ý, hàng loạt câu hỏi khiến sắc mặt họ thay đổi.
“Hôm nay suýt nữa thì ta nhận nhầm người rồi, không phải Tống phu nhân bị ốm sao?”
“Đây là Tống phu nhân, vị nương bên cạnh Tống đại nhân kia là ai?”
“Ta biết rồi, nghe Tống đại nhân nuôi một nhân bên ngoài.”
Lời vừa dứt, không khí trở nên im lặng.
Sắc mặt Tống Dự tái đi, quát: “Câm miệng!”
Hắn đứng dậy che chắn cho Lâm Tố đang tái nhợt, không ngại người ngoài, còn ta với ánh mắt đầy đề phòng.
Quận chúa Minh Nguyệt khẽ lạnh, những người đứng cạnh thêm lời cũng đều là thân thích của nàng. Phụ thân nàng là Vương gia Nam Dương, huynh đệ ruột với Hoàng thượng.
Lúc này nàng không hề để ý đến cơn giận của Tống Dự.
Nàng vỗ nhẹ trán cháu : “Ai daa, đừng lung tung, Tống phu nhân đừng để bụng, trẻ con không biết ăn mà.”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía ta, dường như chờ đợi ta nổi giận chất vấn Tống Dự.
Ngày trước, khi công cuộc công lược thành công, Tống Dự từng hứa với ta rằng sẽ mãi mãi một lòng một dạ.
Vẫn nhớ rõ khi ấy Quận chúa Minh Nguyệt cũng có mặt. Nàng không còn dáng vẻ ngang ngược mà cắn môi, vừa giận vừa buồn.
Tống Dự càng đáng tin, nàng lại càng không cam lòng.
Yêu càng sâu, trách càng nặng.
Chẳng trách bây giờ khi Tống Dự thất hứa, ta chưa kịp phản ứng thì nàng đã trở mặt trước.
Ta vào ánh mắt đầy hàm ý của Tống Dự.
Lòng ta lặng như nước, quay đi, chỉ tay về phía giá cổ vật: “Quận chúa, bộ ấm chén bạch ngọc kia đẹp quá, không biết người có bán không?”
Quận chúa Minh Nguyệt ngỡ ngàng, gần như rưng rưng hỏi ta.
“Sao ngươi không nổi giận! Hắn sau lưng ngươi đã mua một căn nhà lớn cho nàng ta, mấy đêm liền ngủ lại nơi của nàng ta, ngươi thật sự không đau lòng sao?”
Đau lòng chứ!
Mới đầu, ta trằn trọc cả đêm, không ngủ .
Gối ướt đẫm nước mắt, cũng chẳng thể nghĩ thông suốt.
May là hệ thống Thiên Cơ ở bên.
Nó khuyên ta đến tận nơi mà chứng kiến.
Để khi rõ sự thật, lòng ta cũng hoàn toàn nguội lạnh.
Bạn thấy sao?