Trở Về Giữa Cơn [...] – Chương 2

4

“Không… không phải đâu, A Viễn…”

Tôi giãy giụa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, chạm phải ánh mắt quan tâm của Tống Viễn.

Thấy tôi tỉnh lại, cậu nhanh chóng thu lại cảm , gương mặt hiện lên vẻ phức tạp, bàn tay đang kiểm tra trán tôi hơi khựng lại.

Số 555 không kìm nhắc nhở tôi:

“Ký chủ, vẫn còn thời gian, có muốn cố gắng thêm không?”

Trong lòng tôi lóe lên một chút hy vọng, tôi nắm lấy tay cậu ấy.

“A Viễn, em vẫn quan tâm đến chị, đúng không?”

“Em vẫn còn chị chứ?”

Chỉ cần cậu ấy gật đầu, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải chết.

Nhưng Tống Viễn lại lạnh lùng rút tay về, khinh bỉ đáp:

“Tôi chỉ có một người chị là Châu Kiều Kiều, còn , chẳng qua chỉ là một kẻ chiếm đoạt người mà thôi.”

Cậu ấy đã không còn là đứa em trai ngày nào từng theo sau tôi, rụt rè lấy ra một viên kẹo dỗ dành tôi.

Trái tim tôi lạnh lẽo, quay lưng lại, không muốn gì thêm.

Nước mắt lăn dài, rơi tí tách lên gối, tôi cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy Tống Viễn phía sau như thể nhớ ra điều gì, thở dài một tiếng nặng nề.

Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.

“Tống Hiểu, nếu như chị không chết chị Kiều Kiều, thật ra tôi vẫn có thể…”

Tiếng cửa mở đột ngột ngắt ngang lời cậu.

“Lưu Phong?”

Tiếng bước chân dừng lại bên giường, một bàn tay mạnh mẽ kéo vai tôi quay lại, ép tôi đối diện với ánh mắt đầy căm hận.

Tôi ngước , ánh mắt lướt dọc theo sống mũi đến bờ môi.

Nhìn đôi môi đã từng với tôi biết bao lời thề non hẹn biển, nay thốt ra những lời cay nghiệt nhất.

“Nghe bị thương, sao vẫn chưa chết?”

5

Tôi , đôi mắt lạnh lùng, khẽ tự giễu.

“Đừng vội, sắp rồi.”

Bàn tay của Cố Lưu Phong lướt dọc theo bờ vai, rồi túm lấy tóc tôi mạnh đến mức khiến tôi đau đớn.

“Muốn giả vờ để tôi thương xót à?

Bác sĩ khoẻ mạnh, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Tôi cắn chặt răng, chằm chằm vào Cố Lưu Phong.

Chính người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời, giờ lại đối xử với tôi như kẻ thù, gần như muốn giật tóc tôi ra khỏi da đầu.

Bị người mình nhục mạ thế này, ai mà chịu nổi.

Tôi tức giận cố gắng gỡ tay ta ra, trong lúc giằng co, lại bị ta tát một cái mạnh vào mặt.

“Chát!”

m thanh ấy như cắt đứt sợi dây cuối cùng trong tim tôi.

Ánh sáng trong mắt tôi hoàn toàn tắt lịm, thân người mềm nhũn ngã xuống giường, mặt vùi trong chăn.

Cố Lưu Phong khựng lại, theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, rồi lại thu tay về.

“Cô tưởng tôi còn quan tâm đến sao, Tống Hiểu?”

“Suốt năm qua, là Kiều Kiều đã ở bên tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, còn , đã dồn ép ấy đến bước đường cùng.”

Anh càng càng kích , túm lấy tay tôi, “Cô nghĩ tôi có nên báo thù cho ấy không…”

Lại là cảm giác đau nhức như xương bị gãy.

Tôi cố gắng nuốt xuống vị tanh trong cổ họng, không thể ngăn phản ứng của cơ thể, máu phun ra từ mũi và miệng tôi.

Cố Lưu Phong chết lặng.

“Cô… … sao lại…”

Đúng lúc này, Tống Viễn vừa mua nước về, thấy cảnh đó, đồ đạc trên tay cậu rơi xuống đất.

“Cố Lưu Phong, đã ấy?”

Cậu lao đến, một cú mạnh vào mặt Cố Lưu Phong.

nặng nề khiến mặt ta lệch sang một bên.

Nhưng Cố Lưu Phong không hề phản kháng, chỉ hoảng loạn gọi:

“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi!

Chẳng phải ấy không sao sao?”

Nhìn cảnh tượng lố bịch này, tôi chỉ cảm thấy máu từ lỗ mũi mình trào ra không ngừng, không cách nào ngăn lại .

Tôi muốn mở miệng mỉa mai vài câu, thay vào đó lại nôn ra một ngụm máu lớn lẫn dịch nhầy và mảnh vỡ mềm.

Hai người đàn ông đồng loạt ngừng lại, hét lên cùng lúc.

“Hiểu Hiểu!”

“Chị!”

555 vang lên giọng điện tử:

“Ký chủ, trong những giờ cuối này, trạng cơ thể của sẽ càng ngày càng tệ.”

555 có vẻ áy náy:

“Có lẽ chúng ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ… đúng không?”

“555, tôi từ bỏ.”

Đôi mắt tôi trống rỗng, hai người đàn ông ấy vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, trên môi nở một nụ tự giễu.

Không phải mong tôi chết sao?

Giờ tôi sắp như ý họ rồi, sao lại hoảng loạn thế chứ?

6

555 cho tôi xem một đoạn ký ức.

Tôi thấy trong một năm tôi biến mất, Châu Kiều Kiều đã từng chút từng chút xâm chiếm cuộc sống của tôi, cuối cùng hoàn toàn thay thế tôi.

Khi tôi vừa mất liên lạc, bố mẹ và em trai Tống Viễn như phát điên, tìm kiếm khắp thế gian.

Bố tôi chỉ trong một đêm tóc bạc trắng, mẹ tôi ôm ảnh tôi khóc mỗi ngày, Tống Viễn chỉ qua một đêm mà trưởng thành, trước mặt mọi người luôn mạnh mẽ, đến khi đêm khuya, lại lật xem ảnh của tôi và khóc như một đứa trẻ.

Lúc đó, Cố Lưu Phong đưa về một có gương mặt giống tôi bảy phần.

Khi gặp ấy, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

Đó là một hoàn toàn khác tôi, tính cố chấp, cứng đầu, nóng nảy và bốc đồng.

Nếu không phải vì cần tiền chữa bệnh cho ông nội, ấy cũng sẽ không ký hợp đồng thay thế đầy nhục nhã với Cố Lưu Phong.

Tên ấy cũng có một âm giống tên tôi.

Bố mẹ tôi để ấy ở lại nhà, và họ đều gọi ấy là “Hiểu Hiểu.”

Ban đầu, họ chỉ qua ấy để nhớ về tôi.

Tống Viễn cau mày, cầu tránh xa phòng tôi, bố mẹ đối xử với khách khí đầy xa cách, còn Cố Lưu Phong thì chế nhạo là kẻ bắt chước vụng về.

Cho đến một ngày, Châu Kiều Kiều và Cố Lưu Phong cãi nhau kịch liệt, ấy giật đứt sợi dây chuyền khắc tên tôi trên cổ, như thể cuối cùng cũng thoát khỏi gông cùm trong lòng.

Cô ấy vừa khóc vừa rằng không muốn thế thân của tôi nữa, rồi ném sợi dây chuyền của tôi ra ngoài cửa sổ.

Đó là món đồ tôi luôn mang bên mình từ nhỏ, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Cố Lưu Phong tức giận đến mức bỏ ấy xuống xe, chẳng ngờ Châu Kiều Kiều lại bị đối thủ thương mại của nhà họ Cố bắt cóc ngay sau đó.

Mọi người hoảng loạn.

Những thứ mất đi rồi tìm lại luôn quý giá hơn những thứ dễ dàng có .

Khi tìm thấy ấy, toàn thân Châu Kiều Kiều phủ đầy bụi bặm, ấy ngẩng mặt lên Cố Lưu Phong mỉm , tay nắm chặt sợi dây chuyền khắc tên tôi.

“Cố Lưu Phong, tôi đã tìm thấy sợi dây chuyền rồi.

Tống Hiểu không bao giờ để bản thân rơi vào cảnh thảm thế này đâu, xin lỗi, lần này tôi lại học không giống.”

Cố Lưu Phong mắt đỏ hoe, giật lấy sợi dây chuyền rồi ném vào hồ nước, sau đó ôm lấy eo Châu Kiều Kiều, hôn ấy thật mãnh liệt.

“Xin lỗi Kiều Kiều, em không cần phải trở thành ai khác, chính em mới là đẹp nhất.”

Bố mẹ tôi đến trễ cũng rơi nước mắt.

“Có lẽ, chúng ta cũng nên chấp nhận sự thật rằng Hiểu Hiểu không còn nữa.”

“Kiều Kiều, nếu cháu có thể tha thứ cho bác, sau này hãy là con của bác nhé.”

Tống Viễn đứng bên cạnh, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, ánh mắt Châu Kiều Kiều lóe lên một cảm phức tạp.

Cậu ta coi ấy là chị , hoặc có lẽ đã lặng lẽ nảy sinh một cảm khác.

Cuối cùng, cậu cúi đầu xuống.

“Chị Kiều Kiều, chỉ cần chị hạnh phúc là rồi.”

Tôi chằm chằm vào diễn biến của câu chuyện, không thể .

Nhìn Châu Kiều Kiều chính thức chuyển vào phòng tôi, bố mẹ công khai nhận nuôi;

Nhìn Cố Lưu Phong thực hiện từng lời hứa dành cho tôi trên người ấy;

Nhìn Tống Viễn luôn đứng sau nửa bước, như một hiệp sĩ bảo vệ khỏi mọi lời đàm tiếu…

Trong suốt một năm tôi liều mình nhiệm vụ để trở về bên họ, bên cạnh họ đã có một người con , người , người chị khác…

Trong nhà không còn bất cứ dấu vết nào của Tống Hiểu, ánh mắt mọi người chỉ chứa hình bóng Châu Kiều Kiều.

[Ký chủ, thực ra Châu Kiều Kiều cũng là một người nhiệm vụ.]

Giọng điện tử của 555 pha lẫn chút ái ngại.

[Nhiệm vụ của ấy là hoàn toàn thay thế .]

[Khoảnh khắc ấy nhảy lầu, nhiệm vụ đã hoàn thành.]

[Vậy nên, nhiệm vụ cuối cùng của định sẵn sẽ thất bại.]

Lần đầu tiên 555 gọi tên tôi, [Hiểu Hiểu.]

[Cô chỉ còn 10 tiếng nữa.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...