Trở Về Đúng Vị [...] – Chương 4

Chương 4

Trợ lý vốn đã kiên nhẫn đến cực hạn, lúc này lạnh mặt, ghét bỏ hất tay Giang Oản ra, lạnh lùng :

“Có thai với người nhà họ Cố? Đừng nữa. Cố tổng còn chưa từng gặp , ăn phải có giới hạn. Ai mà chẳng biết người đính hôn với nhà họ Cố là tiểu thư nhà họ Lục?”

“Tôi thấy hiểu nhầm rồi đấy. Người Cố tổng phái đến đón , chính là cảnh sát.”

“Buổi tiệc hôm đó, camera giám sát đã ghi lại cảnh bỏ thuốc. Video đã chuyển cho phía công an. Cảnh sát đến hôm nay cũng chính là để điều tra việc đó.”

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc, không một tiếng .

Mẹ Giang Oản mặt tái nhợt, chân mềm nhũn, cả người đổ sụp vào ba ta.

Giang Oản thì hoảng loạn đến mất thần, trợn mắt không dám tin vào tai mình.

Ánh mắt của hàng xóm xung quanh lập tức đổi khác, ba người nhà họ Giang đầy khinh bỉ:

“Dám bỏ thuốc cho Cố thiếu? Đúng là chán sống rồi!”

“Bỏ thuốc rồi còn huênh hoang nhận mình là vợ tương lai nhà họ Cố, chết mất! Sao trên đời lại có người mặt dày đến ?”

“Tôi nhớ cái lần trước bỏ thuốc Cố thiếu cỏ trên mộ mọc cao lắm rồi… lần này nhà họ Giang tiêu thật rồi!”

Trợ lý đưa tay phủi chỗ tay áo vừa bị Giang Oản kéo qua, gương mặt hiện rõ sự ghê tởm.

Sau đó ta lấy ra một tập hồ sơ dày, thẳng tay ném xuống trước mặt họ:

“Đây là bảng thống kê thiệt do tin đồn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Cố. Các người xem qua đi.”

“Cố tổng nhân nhượng, chỉ tính nửa giá — bồi thường 20 triệu là .”

“Nếu không có vấn đề gì, ơn thanh toán sớm. Còn nếu không, tụi tôi sẽ giải quyết bằng pháp luật.”

Nói xong, ta không thèm đến vẻ mặt trắng bệch của Giang Oản nữa, quay người bước đến chỗ tôi.

Anh cúi xuống nhặt từng món quần áo rơi dưới đất, cẩn thận xếp lại và cho vào vali của tôi, giọng trầm ổn mà tôn trọng.

“Mời Giang Dao lên xe, Cố tổng đang đợi rất lâu rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, trong ánh mắt dò xét của mọi người, lặng lẽ theo trợ lý bước vào chiếc xe sang trọng.

Trên đường đi, tôi bất chợt cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, không kìm mà đưa tay che miệng, khẽ khàng nôn khan.

Trợ lý dường như đã đoán trước huống này, lập tức đưa cho tôi một túi mơ muối chua, trên bao bì còn in rõ dòng chữ: “Dành cho phụ nữ mang thai.”

Tôi cứng người lại.

Phụ nữ mang thai…?

Mang thai…?

Chợt nhớ ra, tháng này tôi vẫn chưa thấy kinh nguyệt. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

Tôi vội tìm cớ bụng đau, muốn đi khám ở bệnh viện.

Trợ lý vừa định bảo sẽ đưa tôi đi, tôi nhanh tay xuống xe trước, tự mình bắt một chiếc taxi rời đi.

Lên xe rồi, tôi bực bội vỗ trán.

Tại sao lại quên uống thuốc cơ chứ?

Giang Oản muốn dựa vào cái thai để gả vào nhà họ Cố, còn tôi thì không hề có ý định đó!

Với một gia tộc lớn như , đầu óc tôi mà bước vào, chẳng phải sẽ bị nuốt đến chẳng còn mảnh xương?

Tôi bất an đến mức tim đập loạn lên, lập tức đến bệnh viện, đăng ký khám tại khoa phụ sản.

Vừa rút máu xong, tôi đang đứng ngoài hành lang thì bóng dáng Cố Hạc Uyên chợt lọt vào tầm mắt.

Tôi lập tức cúi gằm đầu xuống, đeo khẩu trang, muốn tìm cơ hội tránh mặt ta.

Nhưng chưa kịp đi xa, đã bị mấy vệ sĩ chặn trước mặt.

Tôi nhận ra họ — chính là những người đêm đó đã lôi Giang Oản vào căn phòng bên cạnh.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, từng đầu ngón tay căng cứng vì lo lắng.

Tâm trí tôi bắt đầu tính toán, liệu nếu lấy chuyện của họ ra uy hiếp Cố Hạc Uyên… thì khả năng thắng có bao nhiêu phần?

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng của Lục Minh vang lên sau lưng:

“Giống… đúng là rất giống.”

“Cậu đúng là mắt tinh thật, tôi hai năm còn chưa nhận ra.”

“Cậu đừng là ngày nào cũng ôm ảnh em tôi ngắm đấy nhé?”

Chưa kịp phản ứng, Lục Minh đã mỉm chào tôi:

“Tiểu Dao à, lại gặp rồi.”

So với vẻ lạnh lùng nghiêm túc trong công ty, gương mặt lúc này của ta mang theo nét dịu dàng như ánh nắng mùa xuân.

Tôi lại không dám ngẩng đầu lên.

“Chào tổng Lục… trùng hợp quá… tôi chỉ là đau dạ dày nên tới khám thôi.”

“Không có gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”

Tôi vừa dứt lời liền quay người bước đi, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt lại.

Giọng trầm thấp của Cố Hạc Uyên vang lên sát sau lưng:

“Đi vội sao? Cô Giang, chột dạ à?”

Tôi không còn đường lui. Chỉ còn nước đánh cược rằng ta đã quên mặt tôi do bị thuốc hôm đó.

Tôi cắn răng xoay người lại, gượng :

“Cố thiếu rồi. Tôi chột dạ gì chứ? Tôi đâu quen biết gì với …”

Anh ta khẽ nhếch môi, nụ mang theo vẻ giễu cợt đầy nguy hiểm, rồi giơ tay cầm tờ giấy xét nghiệm của tôi lên xem.

“Đau dạ dày à?”

Tôi khẽ gật đầu.

Anh ta liếc tờ giấy, ném lại một câu khiến mặt tôi tái mét ngay lập tức:

“Vậy tại sao đơn đăng ký lại là xét nghiệm thai?”

Tôi lắp bắp, cả người như bị rút cạn máu:

“Tôi… tôi đăng nhầm… cảm ơn Cố thiếu đã nhắc, tôi… tôi sẽ đi khám dạ dày ngay.”

Chưa kịp bước đi, Lục Minh đã nhướng mày, chen ngang với giọng nửa nửa thật:

“Này, cậu ? Làm con bé Dao nhà tôi sợ rồi đấy.”

“Tội chồng thêm tội nhé, muốn về nhà tôi quỳ trước bố mẹ tôi lĩnh gia pháp không?”

Tôi không hiểu hết lời ấy .

Nhưng tôi biết… lúc này, người duy nhất có thể cứu tôi, chỉ có ấy.

Tôi cẩn thận bước từng bước, rón rén nép người sau lưng Lục Minh.

Không hề nhận ra ánh mắt lúc đó, dịu dàng và dịu dàng đến lạ.

Trước mặt Cố Hạc Uyên, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng cũng mềm hẳn đi:

“Bệnh viện này cũng là của tôi, để tôi đưa em đi.”

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo đi luôn.

Trên đường, vừa đi vừa buông giọng thản nhiên hỏi:

“Từ sau khi nghỉ việc em sống ở đâu? Gần đây không thấy tin tức gì của em cả.”

“Ở trọ thôi… cảm ơn tổng Lục đã quan tâm.”

Ánh mắt lướt qua người tôi, như đang dò xét, như lại ẩn chứa chút gì đó không nỡ.

“Sao lại mặc đồ này? Tiền lương ở tập đoàn Lục đâu có thấp đến .”

Tôi im lặng, cúi đầu thật thấp.

Hai năm nay tôi sợ bị ba mẹ moi tiền, chưa bao giờ dám mặc đồ mới.

Tất cả quần áo, đồ dùng đều mua từ những gian hàng rẻ tiền trên mạng.

Không biết có phải đoán suy nghĩ trong lòng tôi không,

bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu tôi, dịu dàng đến mức khiến tôi gần như muốn khóc.

“Con thì phải học cách thương mình một chút. Sau này đừng giấu nữa, muốn gì thì cứ mua.”

Tôi còn chưa kịp hiểu rõ câu đó là có ý gì…

Anh đã hỏi tiếp:

“Thật ra Cố Hạc Uyên không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Anh ta cũng là người khá tốt. Em thấy sao?”

Một câu , lập tức kéo tôi trở lại ký ức về cái đêm hỗn loạn đó.

Nghĩ đến thân thể ta hôm ấy nóng rực như lửa, tôi ngượng đến mức vành tai đỏ bừng.

“…Ừm… cũng không lạnh thật.”

Chỉ là, nếu ta biết người hôm đó là tôi, liệu còn có thể bình tĩnh như hiện tại?

Tôi cúi đầu, bước đi theo , chẳng hề nhận ra — chúng tôi đã rời khỏi bệnh viện từ lúc nào.

Tôi ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng .

Anh khẽ gõ nhẹ lên mũi tôi, bật :

“Thôi rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Em dối, là biết ngay mà.”

Trước khi rời đi, đứng lại, ánh mắt dừng trên gương mặt tôi, như đang chìm vào một đoạn ký ức xa xăm.

“Em bằng tuổi em … Không biết bây giờ con bé sống thế nào, có trách vì bao năm qua vẫn chưa tìm thấy nó không nữa…”

Tôi từng nghe đồng nghiệp bàn tán về chuyện tiểu thư nhà họ Lục bị thất lạc, cũng biết ít nhiều.

Nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ là người ngoài, chẳng tiện gì.

Tôi chỉ biết khẽ an ủi:

“Không sao đâu. Nếu tiểu thư nhà họ Lục biết tổng Lục đã tìm kiếm mình suốt từng ấy năm, chắc chắn sẽ tha thứ thôi. Một gia đình hạnh phúc như … người ta ước còn chẳng .”

Anh khẽ cong môi , ánh mắt tôi không rời:

“Vậy còn em? Em cũng thấy ngưỡng mộ sao?”

Tôi không do dự, gật đầu chắc nịch.

Chào tạm biệt xong, tôi rời khỏi bệnh viện.

Không hề hay biết, phía sau lưng, vẫn đứng đó theo.

Ánh mắt dừng lại nơi sợi tóc dài nằm trong lòng bàn tay, ánh sâu thẳm khó đoán.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...