Khi rời khỏi nhà, tôi lặng lẽ đi sau họ một đoạn.
Vừa xuống tới dưới lầu, tôi đã bị hàng xóm xung quanh vây kín.
Xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa ghen tị không dứt:
“Trời ơi, sinh đứa con như đúng là phúc đức ba đời! Tin tức trên mạng tôi xem hết rồi, giá mà con tôi cũng gả vào nhà họ Cố thì tôi nằm mơ cũng phải tỉnh!”
“Hai vợ chồng bác đúng là người sắp có hỷ, tươi tỉnh hẳn ra, tóc bạc cũng ít đi nhiều rồi đấy nhé!”
“Sớm biết tôi cũng cho con mình đi thử vận may, ai ngờ Cố thiếu cũng chỉ là đàn ông, cũng không cưỡng nổi mồi ngon dụ tới cửa.”
Tôi nghe mà dạ dày cuộn lên từng cơn, cổ họng nghẹn lại, suýt thì nôn ra tại chỗ.
Ba mẹ tôi thì đến mức mắt híp lại không thấy đường, còn liên tục khoe rằng sẽ mở tiệc cưới linh đình, mời cả xóm đến dự.
Ngay lúc đám người đang huyên náo nhất, vài chiếc xe cảnh sát hú còi lao đến, dừng ngay bên cạnh.
Một cảnh sát bước xuống, xuất trình thẻ ngành, nghiêm giọng :
“Xin hỏi, ai là Giang Oản? Cô bị nghi lan truyền tin giả và sử dụng chất cấm. Mời theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Câu vừa dứt, bầu không khí lập tức đóng băng.
Tất cả những tiếng khen ngợi, ngưỡng mộ bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại.
Hàng xóm xung quanh ngơ ngác nhau, đồng loạt lùi lại vài bước, né tránh như thể sợ bị vạ lây.
Ba mẹ tôi thì hoảng loạn đến mức mặt trắng bệch, hai người vội túm chặt tay áo của Giang Oản.
“Con ngoan, chuyện gì ? Ai báo công an thế? Không phải Cố tổng hẹn con đi gặp mặt sao? Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó!”
Nét mặt đắc ý của Giang Oản lập tức đóng băng, đôi mắt chớp lia lịa vì hoảng loạn.
Nhưng chỉ mấy giây sau, ánh mắt ta lại trở nên kiêu ngạo và ngạo mạn hơn bao giờ hết.
Cô ta ngẩng đầu, cao giọng :
“Tôi là Giang Oản! Các chắc nhầm người rồi! Tin giả gì chứ? Tôi không ! Tôi là vị hôn thê tương lai của Cố tổng – vợ sắp cưới của ấy! Các biết nhà họ Cố là ai không? Biết tập đoàn Cố thị là gì không?”
“Ai báo cảnh sát thì đi mà tìm người đó, tôi còn phải đi gặp vị hôn phu của mình! Mấy người mà lỡ giờ hẹn, mười người các cũng đền không nổi!”
Tôi đứng ở phía xa, bị sự trơ trẽn của ta cho bật .
“Chị à, hình như Cố tổng chưa từng sẽ cưới chị, cũng chưa hề việc đến đón là để hẹn hò. Chị như … chẳng phải đang phát tán tin đồn thất thiệt sao?”
Tôi bình thản quay sang phía cảnh sát:
“Các không nhầm người đâu, chính là ta. Mời các đưa đi.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt Giang Oản tái xanh vì tức.
Hàng xóm nghe lập tức bàn tán xôn xao:
“Thì ra là lừa người! Tôi đã rồi, Cố tổng là người thế nào chứ, sao có thể coi trọng loại rẻ tiền như ta…”
“Mới có tí quan hệ chưa đâu vào đâu mà đã tự xưng ‘vị hôn phu’, đúng là mất mặt! Nếu ở thời xưa, loại người như này chắc bị nhốt vào lồng heo rồi!”
“Chắc gì đã không lén bò lên giường người ta. Tôi cũng nghe có người bỏ thuốc Cố tổng mấy hôm trước, kiểu này tám phần là ta rồi!”
“Loại cha mẹ nào mới dạy con ra cái trò thế này? Nhìn bố mẹ ta cũng không phải người gì tử tế, thôi tránh xa ra kẻo bị vạ lây bởi nhà họ Cố.”
Sắc mặt ba mẹ tôi đen như đít nồi, tức mà không lời nào.
Giang Oản thì giận dữ xông tới trước mặt tôi, không không rằng vung tay tát thẳng lên má tôi một cái như trời giáng.
“Con tiện nhân! Tao biết ngay mày ghen tị với tao! Là mày gọi bọn cảnh sát tới đúng không?!”
“Chả trách lúc nãy mày im như thóc rồi tự dưng vào phòng thu dọn đồ, tao còn tưởng mày thật sự định rời khỏi nhà. Ai ngờ là trốn vào âm thầm đâm sau lưng tao một nhát!”
“Bản thân thì không leo lên cao, giờ thấy tao sắp phượng hoàng liền phát rồ? Tao mà không đánh chết mày hôm nay thì tao không mang họ Giang nữa!”
Tôi tránh không kịp, lãnh trọn một bạt tai khiến má bên trái nóng rát, sưng đỏ lên ngay tức thì.
Ba mẹ không những không can ngăn, mà còn theo sát sau lưng Giang Oản, ánh mắt tôi đầy oán hận và căm ghét:
“Đồ sao chổi vô dụng, chẳng nên trò trống gì lại còn kéo cả nhà xuống nước! Sớm biết mày họa như thế, lúc nhặt mày về lẽ ra phải vứt bỏ luôn rồi!”
Nhận ra mình lỡ lời, mẹ tôi vội đưa tay bịt miệng lại, đã muộn.
Ba tôi thì giận dữ giơ chân đạp mạnh một cú vào hông tôi, đau đến mức tôi loạng choạng suýt ngã.
“Đồ vô tích sự! Còn đứng đó gì? Còn không mau hủy báo án, để cảnh sát rút đi?!”
“Nếu để Cố tổng phải chờ lâu, tao sẽ bẻ gãy chân chó của mày!”
Tôi ôm má, mắt cay xè, nỗi thất vọng dâng đến tận cổ.
Tôi biết họ chẳng thương tôi. Nhưng tôi không ngờ đến nước này rồi mà họ vẫn đổ hết lỗi lầm của Giang Oản lên đầu tôi.
“Con không báo cảnh sát. Con đã sẽ rời khỏi nhà này, bất kể trong nhà có xảy ra chuyện gì… cũng không liên quan đến con nữa.”
“Dù sau này ba mẹ có trở thành thông gia với nhà họ Cố, hay phải ra đường ăn xin, con cũng không quan tâm.”
“Ba, mẹ… Con cũng là con của hai người. Tại sao trong mắt ba mẹ, chỉ có mỗi Giang Oản là con ?”
“Lúc đuổi con ra khỏi nhà, con đã không oán trách. Nhưng bây giờ muốn bắt con thay chị ấy gánh tội, thì đừng hòng!”
Ba tôi tức đến lồng ngực phập phồng dữ dội, giơ tay định đánh tiếp:
“Đồ phản bội! Tao nuôi mày từng ấy năm đúng là phí công, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Lúc này, cảnh sát nhanh chóng bước tới ngăn cản, vội vàng lên tiếng:
“Ông hiểu lầm rồi, người báo án không phải này. Cô ấy hoàn toàn không liên quan đến vụ việc.”
Nhưng mẹ tôi chẳng thèm nghe lời cảnh sát, vẫn cố chấp hét lên:
“Không phải nó thì là ai?! Còn ai ngoài nó lại thấy nhà này sống tốt mà ngứa mắt?!”
“Từ nhỏ đến lớn đã không thuận mắt chị nó, chuyện gì cũng ghen ghét, đúng là đồ nợ đời đội lốt con !”
“Giang Dao, hôm nay tao cho mày biết: từ giờ nhà họ Giang không có đứa con nào tên mày nữa! Cút khỏi nhà tao ngay lập tức!”
Đúng lúc ấy, Giang Oản cũng lên tiếng, lời đầy vẻ đạo đức giả:
“Đúng đấy! Chuyện bỏ thuốc chẳng liên quan gì tới tôi cả, là nó tự đem thuốc tới cho Cố tổng, sao lại đổ lên đầu tôi?”
“Tôi nể nó là em nên mới nhẫn nhịn chịu điều tiếng thay, ai ngờ nó lại quay sang đâm tôi một nhát!”
“Nó ghen tị vì Cố tổng thích tôi, nên mới âm thầm báo cảnh sát!”
“Người bỏ thuốc chính là nó, các còn không mau bắt nó đi đi?!”
Hàng xóm vẫn chưa đi xa, đứng ngoài nghe rõ mồn một, liền xì xào bức :
“Tội nghiệp con bé… từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, quần áo toàn mặc lại của Giang Oản. Cùng là con mà sao cha mẹ phân biệt đối xử đến thế?”
“Một đứa như sao có thể ra chuyện đê tiện đó ? Nhìn là biết ai mới là người sai rồi… đúng là tạo nghiệp mà!”
Những lời đó lọt vào tai ba mẹ tôi — họ vẫn vờ như không nghe thấy, mặt không chút biểu cảm.
Lòng tôi, trong khoảnh khắc ấy, thật sự đã tan nát hoàn toàn.
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ kéo vali, chuẩn bị rời khỏi nơi này, cắt đứt mọi thứ.
Thế , vừa bước vài bước, ba tôi đã xông tới, túm lấy tay tôi, giật mạnh vali rồi ném thẳng xuống đất.
Đồ đạc bên trong văng tung tóe, rơi đầy ra mặt đất.
“Mày muốn đi đâu? Chuyện hôm nay chưa giải quyết xong thì đừng hòng rời khỏi đây nửa bước!”
“Đi theo cảnh sát ngay! Để chị mày còn đi gặp Cố tổng!”
Cảnh sát mấy lần định lên tiếng giải thích, vẫn chưa chen lời vào giữa cảnh hỗn loạn.
Đúng lúc đó—
Một chiếc Rolls-Royce Cullinan dừng lại bên lề đường, thân xe đen bóng, khí thế ép người.
Trên xe, trợ lý của Cố Hạc Uyên mở cửa bước xuống.
Đôi mắt Giang Oản lập tức sáng rực, vội vàng vẫy tay đầy phấn khích:
“Tôi ở đây! Anh là người Hạc Uyên phái đến đón tôi đúng không? Đi thôi, tôi chuẩn bị xong hết rồi.”
Trợ lý chỉ liếc ta một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu:
“Xin lỗi , chắc hiểu lầm rồi. Tôi đến đón Giang Dao.”
Lời vừa dứt, không chỉ Giang Oản và ba mẹ ta chết lặng, ngay cả tôi cũng sững người tại chỗ.
Chẳng lẽ… chuyện đêm đó, ấy đã biết?
Trong lòng tôi bất giác dâng lên từng đợt lạnh buốt, giọng cũng run lên theo bản năng:
“Đón… tôi sao? Tôi… tôi không biết gì cả.”
“Chắc nhầm rồi? Tôi đâu quen Cố thiếu…”
Giang Oản thì không biết chuyện xảy ra hôm đó, vừa nghe thế mắt liền đỏ bừng vì tức giận, gào lên:
“Con tiện nhân! Tao biết ngay mày có ý định bò lên giường Cố tổng! Đồ đê tiện thối tha!”
Vừa , ta vừa không cam lòng nhào tới kéo tay trợ lý:
“Chắc chắn có hiểu nhầm ở đây! Cố tổng vừa mới nhắn tin cho tôi, sẽ cho người đến đón! Là con bé này ghen tức, nó mới gọi cảnh sát vu oan tôi! Anh giúp tôi giải thích với họ không?”
“Chuyện bỏ thuốc hôm đó là nó ! Không liên quan gì đến tôi cả!”
Ba mẹ ta cũng vội vã xông tới, kích hùa theo:
“Đúng rồi đúng rồi! Cố tổng đối xử với con chúng tôi không giống người ngoài đâu, nó là vợ tương lai của Cố tổng đó! Trong bụng còn mang cốt nhục nhà họ Cố! Là đứa cháu đích tôn duy nhất đó!”
“Không thể để nó bị bắt đâu!”
Bạn thấy sao?