10
Hai ông bà già kia lúc này mới thực sự hoảng loạn, lập tức quỳ rạp dưới đất van xin trưởng thôn tha cho mình, vô ích.
Sau khi dọn dẹp xong lễ đường, mùi tử khí vẫn còn vương trong mũi tôi, khiến đầu óc choáng váng.
Tôi đang định về nhà nghỉ ngơi một lát, thì không biết từ lúc nào Thẩm Yên Nhiên đã xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ta giờ đây chẳng còn chút dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp mấy ngày trước, mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bù, cả người suy sụp thảm .
Cô ta dùng đôi mắt đỏ quạch như máu chằm chằm tôi, như thể muốn nuốt sống tôi.
“Tôi đang bận, có gì thì nhanh.” – Tôi nhíu mày, lạnh nhạt quay lưng định đi.
Cô ta chụp lấy tay tôi mấy lần không , cuống lên hét:
“Đứng lại! Tôi có chuyện muốn với !”
Nghe tôi mới dừng bước, chờ xem ta gì.
Chỉ thấy ta hít sâu một hơi, ánh mắt bất ngờ lộ ra vẻ đắc ý kỳ quái.
“Có thể tưởng mình thắng rồi, thực ra đã thua thảm .”
“Ồ? Nói nghe thử xem nào?” – Tôi nhướng mày, hỏi.
“Bởi vì từ đầu đến cuối, chưa từng có của Cố Thành Phong!” – Cô ta xong thì hất cằm lên kiêu ngạo, dáng vẻ như vừa giành chiến thắng.
Tôi bị cái điệu bộ đó cho nghẹn họng, ta với vẻ mặt y như người bệnh:
“Vậy thì giỏi quá rồi, sao không đi chết chung với ta luôn đi?”
Thấy tôi có vẻ chẳng hề bận tâm, Thẩm Yên Nhiên lập tức cuống lên, nắm chặt lấy tay tôi, vội vàng hỏi:
“Không phải Cố Thành Phong nhất sao? Đến mức cam tâm dâng hiến, chỉ mong cưới ấy, sinh con cho ấy, đúng không? Hừ, tôi cho biết, những điều đó tôi đã từ lâu rồi!”
“Tôi và Cố Thành Phong đã sớm là vợ chồng thật sự! Còn Cố Thành Cường căn bản không phải em trai ấy, mà là con trai tôi và ấy!”
Nói xong, ta nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt bất ngờ hiện lên nét ửng hồng, trông như vừa tận hưởng lại kỷ niệm ngọt ngào, vẻ mặt đắc ý và thư thái lạ thường.
Còn tôi thì lặng lẽ mở cửa sau sân nhà.
Không biết từ lúc nào, sau cánh cửa đã tụ tập một đám người, lúc này đang trợn tròn mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
“Các bác nghe rõ rồi chứ? Cô ta với Cố Thành Phong đã ăn ở như vợ chồng! Còn sinh cả con nữa, đứa con chính là Cố Thành Cường đó! Tin sốc chưa?”
Tôi lớn tiếng lặp lại một lần nữa cho rõ ràng.
Thẩm Yên Nhiên mở mắt ra, ngây người cảnh tượng trước mắt, rồi hét lên một tiếng chói tai như muốn xé trời, sau đó bỏ chạy như điên.
Hai lão già nhà họ Cố trước đó còn chuẩn bị bao nhiêu món ngon, rượu ngon, thậm chí mua cả thuốc lá đắt tiền để đãi khách.
Giờ thì xác chết cũng bị mang đi rồi, rượu thịt để đấy không ăn thì uổng, rất nhiều người lập tức vào ăn uống vui vẻ, mà vừa ăn vừa nghe chuyện trời.
Thế là, Thẩm Yên Nhiên coi như không còn chỗ đứng nào trong cái làng này nữa.
11
Hai lão già kia bị kết án, bị còng tay lôi vào tù.
Thẩm Yên Nhiên trong đêm đó đã dẫn Cố Thành Cường trốn biệt tăm.
Còn thi thể của Cố Thành Phong thì bị đem đi hỏa táng qua loa.
Cuối cùng thì cuộc sống của tôi cũng trở lại bình yên.
Nhìn những người thân quen bên cạnh, tôi mới thực sự có cơ hội ăn mừng lần tái sinh này của mình.
Mặc dù kiếp này tôi không cần quá nhiều tiền, tôi vẫn đem chiếc vòng ngọc mẹ để lại đi cầm, đổi lấy một khoản vốn khởi đầu để lên thành phố mở tiệm buôn bán.
Dựa vào ký ức tái sinh, tôi nhanh chóng trở thành một trong những người đầu tiên trong làng có tài sản trên vạn tệ.
Sau đó còn phát triển thêm nhiều chi nhánh, tuổi còn trẻ mà đã là một nữ chủ tiệm giàu có nổi tiếng.
Khi sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, lần đầu tiên tôi mơ thấy Cố Thành Phong.
Trong giấc mơ, ta nổi điên gào thét mắng chửi tôi, miệng toàn là những lời tục tĩu mà khi còn sống ta, một “trí thức”, luôn coi thường.
“Đồ đàn bà thối tha! Mày dám dìm chết tao! Còn chết cả bố mẹ tao với con trai tao! Mày sống sung sướng mà không thấy áy náy sao? Mày đáng chết! Tao có ma cũng không tha cho mày!”
Nói xong, hắn lao tới định túm lấy tôi đánh một trận, giữa tôi và hắn dường như có một bức tường vô hình chắn lại, hắn không thể chạm vào tôi dù chỉ là một chút.
Tôi hắn đứng đó tức tối, giãy giụa như con khỉ bị nhốt trong lồng, cảm thấy vừa buồn vừa khinh bỉ.
“Xin lỗi nhé, có tiền thì cuộc sống sung sướng thôi. À phải rồi, bố mẹ mới chết gần đây, chắc giờ gia đình các người đã đoàn tụ nơi suối vàng.”
“Còn ả nhân của ấy hả? Nghe dính vào đường dây gì mờ ám, bị đại ca đánh đến rách mặt, còn mắc bệnh bẩn, giờ giống hệt người sống dở chết dở luôn.”
“Còn con trai à? Cái đó thì tôi cũng chẳng rõ lắm.”
“Không! Không thể nào! Tôi phải thi đại học cơ mà! Tôi còn phải bước lên đỉnh cao cuộc đời cơ mà! Tại sao? Tôi phải ! Giết !!!”
Cố Thành Phong trong mơ giống như con dã thú phát điên, gào thét đến mức khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra là căn phòng ngủ sang trọng, ngoài cửa sổ là cảnh phố thị phồn hoa, tôi tự rót cho mình một ly champagne.
“Một lần nữa, chúc mừng cuộc đời mới của tôi!”
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?