Bạn trai kéo tôi đi cùng tự vẫn, tôi chẳng những không chết theo mà còn nhấn đầu ta xuống nước, dìm chết một cách tàn nhẫn.
Chỉ bởi vì bốn mươi năm trước, của tôi và trai không thế tục chấp nhận, nên ta hẹn tôi cùng nhau nhảy sông để chết.
Cố Thành Phong chết rồi, còn tôi thì người ta cứu sống.
Tôi mang theo cảm giác tội lỗi và đau đớn mà sống sót giữa cuộc đời, dốc hết tâm sức nuôi dưỡng bố mẹ và em trai của Cố Thành Phong.
Thế bốn mươi năm sau, khi tôi toàn thân bệnh tật, nằm trên giường bệnh đau đớn chờ chết…
Tôi lại thấy Cố Thành Phong vốn đã chết đột nhiên sống lại, tay trong tay với một người phụ nữ trí thức vẫn còn quyến rũ, xuất hiện trước mặt tôi.
“Chỉ cần một màn giả chết đã lừa quay mòng mòng, loại đàn bà ngu ngốc như mà cũng vọng tưởng tôi từng sao?”
“Nhưng cũng phải cảm ơn , nếu không nhờ nuôi gia đình thay tôi, thì tôi đâu có nhiều thời gian suy nghĩ chuyện thi đại học, cũng chẳng có cơ hội cùng Yên Nhiên chung sống hạnh phúc.”
“À đúng rồi, thật ra thằng Cường căn bản không phải là em trai tôi, mà là con trai tôi và Yên Nhiên! Chúng tôi sinh nó trước cả khi quen !”
Họ ôm nhau hôn hít trước mặt tôi không chút kiêng dè, còn tôi thì trút hơi thở cuối cùng trong nỗi căm hận ngút trời.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về bốn mươi năm trước – ngày mà Cố Thành Phong kéo tôi đi tự vẫn.
…
“Mai Tử! Hẹn gặp lại kiếp sau nhé!”
Giọng quen thuộc trong ký ức lại vang lên bên tai, theo đó là làn nước biển lạnh buốt tràn đến.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông trước mặt đã “bùm” một tiếng nhảy xuống.
Nhìn khuôn mặt đó, lửa giận trong lòng tôi lập tức bốc lên.
Là Cố Thành Phong! Sao ta lại trẻ ra như ?
Còn dòng sông này, chẳng phải chính là nơi ta kéo tôi cùng chết bốn mươi năm trước sao?
Chẳng lẽ… tôi đã trọng sinh rồi?
Tôi không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều, bước thẳng tới trước mặt ta.
Đã thích giả chết đến , thì tôi cho ta giả luôn cả đời!
Nói xong, ngay lúc ta vừa nhấn đầu mình xuống nước, tôi cúi người nhỏ bên tai ta:
“Cô ta tên là Thẩm Yên Nhiên, đúng không?”
Cơ thể ta chấn , định ngoi đầu lên, tôi đã nhanh tay ấn chặt đầu ta xuống nước.
Tôi là một phụ nữ quê mùa thô kệch, không có văn hóa sức thì không thiếu.
Còn Cố Thành Phong chỉ là một trí thức suốt ngày ôm sách vở, gầy yếu như gà con, sao đấu lại tôi?
Anh ta quẫy đạp liên tục trong nước, cơ thể co giật dữ dội vì ngạt thở và đau đớn.
“Cố Thành Cường căn bản không phải em trai , mà là con của với Thẩm Yên Nhiên đúng không? Anh tưởng tôi ngu chắc?”
“Anh cứ yên tâm, bố mẹ , con , tôi sẽ không nuôi một ai hết! Còn con ả nhân của , tôi nhất định sẽ bắt ta phải trả giá!”
“Còn , thì cứ yên tâm mà đi đi!”
Nói đến cuối, giọng tôi đã trở nên điên dại và run rẩy, cảm giác hả hê của kẻ báo thù dâng trào khắp cơ thể.
Cho đến khi Cố Thành Phong hoàn toàn bất , tôi mới buông tay ra thật mạnh.
Tôi không kịp sợ hãi hành của mình, liền nhảy ùm xuống nước.
Dù bị sặc nước đến gần như muốn ngất, tôi cũng không dám lộ ra sơ hở, không thể để người ngoài ra điều gì khác lạ.
Cho đến lúc ý thức mờ dần, tôi mới nghe thấy tiếng kêu cứu từ bờ vang lên.
“Có người nhảy sông! Mau tới cứu người!”
2
Khi tôi cứu lên, mặt liền bị tát cho một cái nảy lửa.
Là mẹ của Cố Thành Phong – bà Hứa Hồng Xuân – đang trừng mắt tôi đầy phẫn nộ, phía sau bà là một chiếc quan tài to tướng.
“Con súc sinh này, mày chết con trai tao rồi! Trái tim mày đúng là ác độc!”
Nói xong, bà ta cùng chồng lao lên đánh tôi túi bụi.
Nếu không có người ngăn lại, e rằng cái thân thể sắp chết của tôi đã bị họ đánh chết rồi.
“Thành Phong đâu? Thành Phong sao rồi?”
Tôi cố giả vờ hoảng hốt, hỏi một câu mà tôi vốn đã biết rõ câu trả lời.
“Thành Phong chết rồi! Cô hài lòng chưa?”
Hứa Hồng Xuân phì một bãi nước bọt về phía tôi, trong mắt bà ta lại không giấu nổi vẻ đắc ý.
Xem ra bà ta vẫn chưa biết con trai mình thực sự đã chết.
“Đồ đàn bà đê tiện! Mày còn mặt mũi sống trên đời này sao? Bò đến đây quỳ lạy trước Thành Phong cho tao!”
Ngay sau đó, Hứa Hồng Xuân và Cố Nguyên Thuận lao tới, ép tôi quỳ rạp trước quan tài, gần như là trút giận mà đập mặt tôi xuống đất, suýt nữa thì gãy sống mũi.
Bạn thấy sao?