Tôi theo bóng lưng nó, khóe môi cong lên một nụ đầy châm biếm.
Đi đi. Rồi con sẽ biết mẹ ruột “tốt” đến mức nào.
Ánh mắt tôi chuyển sang con út – Lai Hà.
Con bé này học hành kém, chỉ có thể học trung cấp y.
Kiếp trước nó quen với một tên du côn, tôi ra sức ngăn cản.
Kiếp này, tôi mặc kệ, cứ để nó thử đi cho biết mùi đời.
Hôm đó, tôi ít bánh bao, định mang đến trường cho nó.
Tôi đi thẳng vào ký túc xá trường y.
Vừa đến nơi thì nghe trong phòng vang ra tiếng nam nữ lẫn lộn.
Tôi không do dự, đạp cửa xông vào.
Trước mắt tôi là cảnh Lai Hà đang ôm ấp một tên trai tóc nhuộm, xăm trổ đầy người.“Bốp!”
Tôi tát thẳng vào mặt con bé một cái.
“Đây là kiểu con mà tôi dạy à? Mày không biết xấu hổ là gì sao?” – Vừa , tôi vừa lôi nó về nhà.
6
Về đến nhà, Lai Hà ôm má, tròn mắt tôi, mặt đầy kinh ngạc.
Trong mắt nó thoáng hiện lên chút sợ hãi, rồi nhanh chóng bị cơn giận thay thế.
“Mẹ đánh con dựa vào cái gì?” – Nó gào lên, giọng còn to hơn lúc nãy.“Con với Hai Cẩu là thật lòng nhau! Mẹ biết cái gì mà cấm đoán?”
Nó chỉ tay vào mặt tôi, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:
“Mẹ chỉ là một bà già ế chồng, ghen tị vì con tìm đích thực!”
Nghe đến đây, tôi không nhịn bật lạnh.
Cảnh tượng trước mắt y như đúc kiếp trước.
Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt mất dạy của thằng Hai Cẩu.
Tên đó nổi tiếng cả huyện – đánh nhau, tống tiền, dính vào chuyện gì là chuyện đó thối rữa.
Thời kỳ truy quét tội phạm, nó chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Chờ qua cơn gió lớn, lại quay về vênh váo mưa gió.
Kiếp trước, tôi như một con ngốc, ngày nào cũng đưa đón Lai Hà đi học.
Chỉ sợ nó có chút tiếp nào với thằng Hai Cẩu.
Tôi thậm chí không cho nó ở nội trú, vì chuyện này mà cãi nhau với nhà trường không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng thật sự hết cách, tôi đành báo công an về việc Hai Cẩu mở sòng bạc chui.
Nhờ mới tách hai đứa nó ra.
Nhưng giờ nghĩ lại, bao công sức tôi bỏ ra đều là vô ích.
Tôi lạnh lùng Lai Hà, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.
“Con biết gì là ? Một thằng như Hai Cẩu mà cũng xứng để đến chữ à?”
Lai Hà sững người trước câu của tôi, ngay sau đó lại gào lên dữ dội hơn.
“Mẹ thì biết cái gì? Anh Hai Cẩu đối xử với con tốt nhất! Mẹ chỉ là ghen tị thôi!”
Vừa khóc vừa hét, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.
Tôi lắc đầu, chẳng buồn thêm với nó một câu nào.
Quay người định bỏ đi, thì lại nghe phía sau vang lên một tiếng lạnh.
Tôi quay lại, thấy Lai Hà đang khinh bỉ.
“Có phải mẹ đang muốn gả con cho cái ông nhà quê ngoan ngoãn kia không?”
Giọng nó lạnh như băng, trong mắt còn ánh lên vẻ gian xảo.
“Tôi cho mẹ biết nhé, dù có cưới ông ta, tôi vẫn sẽ lén lút qua lại với Hai Cẩu. Đến lúc đó, mất mặt chính là mẹ.”
Tôi sững sờ, không ngờ nó lại ra những lời như thế.
Ký ức kiếp trước ùa về như sóng vỗ.
Lai Hà đúng là đã cưới người đàn ông hiền lành đó, sau lưng thì ngoại hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng loạn cả làng, rồi ly dị.Nó còn đổ hết tội lên đầu tôi.
Nói rằng tôi đã chia rẽ đôi nhân, khiến nó lỡ mất thật sự.
Tôi đứa con trước mắt, trong lòng lạnh như băng.Con thật sự hận mẹ đến sao?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Lai Hà lạnh, ánh mắt đầy oán hận.“Mẹ không cho con bên cạnh Hai Cẩu, con đương nhiên hận mẹ.”
Nó ngẩng cao đầu, mặt mày đầy thách thức.“Dù sao thì con cũng đã bàn với ảnh rồi, cưới xong là tụi con bỏ trốn.”
Tôi hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận trong lòng.“Con thật sự nghĩ Hai Cẩu sẽ tốt với con à?”
Lai Hà bĩu môi, khinh thường:“Ít ra ảnh còn tốt với con hơn mẹ.”
Tôi nó, chợt thấy mệt mỏi.Kiếp này, tôi sẽ không khuyên can nữa.
Nếu nó đã cố chấp đến , thì cứ để nó tự lãnh hậu quả.
“Nếu đó là điều con muốn, mẹ sẽ chiều theo.” – Tôi lạnh lùng – “Nhưng từ nay về sau, sống chết của con không liên quan gì đến mẹ nữa.”
Lai Hà khựng lại, rồi lại khẩy:“Xì, ai thèm có quan hệ gì với mẹ!”
7
Tôi đứng trước cửa, theo bóng lưng Lai Hà khuất dần, lòng đầy cảm lẫn lộn.
Con bé vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu thế giới ngoài kia tàn nhẫn ra sao.
Thôi kệ, nếu nó đã quyết, tôi cũng không cản nữa.
Tôi quay người bước vào nhà, quanh nơi mình đã sống hơn nửa đời người.
Góc tường đất đã nứt toác, mái nhà rơm rạ thưa thớt, mục nát.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ của mình, tôi không nhịn bật chua chát.
Hồi đó, vì không thể sinh con, vị hôn phu đã hủy hôn với tôi.
Bố mẹ lại bất ngờ qua đời, tôi trở thành một kẻ độc, không nơi nương tựa.
Vì muốn có chỗ dựa cho nửa đời còn lại, tôi đã nhận nuôi bốn đứa trẻ.
Nhưng giờ lại, quyết định đó thật sự quá ngu ngốc.Tôi thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một khi đã quyết thay đổi, thì phải cho triệt để.
Tôi bán hết ruộng khoán, đàn heo và cả căn nhà.Tính toán lại, tổng cộng 3.000 đồng.
Đây là toàn bộ tài sản của tôi, cũng là vốn khởi nghiệp.
Tôi biết, trong thời đại này, lên thành phố ăn là con đường sáng nhất.
Dù bây giờ kinh doanh cá thể vẫn còn bị coi thường, tôi tin đó sẽ là xu hướng của tương lai.
Tôi mang theo số tiền đó, đến thẳng thành phố.
Gần nhà ga, tôi để mắt tới một căn mặt bằng.
Dù hơi cũ kỹ vị trí rất tốt.Tôi định mở một quán ăn nhỏ ở đây.Đứng trước căn mặt bằng, lòng tôi vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Đây là bước khởi đầu mới cho cuộc đời tôi. Tôi phải nắm chặt lấy cơ hội này.
Tôi đẩy cửa bước vào, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Nơi này vốn là quán ăn quốc doanh thuộc hợp tác xã.
Vì ăn thua lỗ nên bị dẹp tiệm, tôi dùng hết tiền tích cóp để sang lại.
Sàn nhà phủ bụi dày, bàn ghế xiêu vẹo ngổn ngang.Tôi cau mày, bắt đầu dọn dẹp.
Vừa quét dọn vừa suy tính kế hoạch sắp tới.Trọng sinh rồi, mở quán ăn là lựa chọn hợp lý nhất.
Tôi không biết gì khác, nấu ăn thì tôi giỏi.Nên tôi quyết định bắt đầu từ chính điểm mạnh của mình.
Tôi biết rõ, quán quốc doanh trước đây thất bại là do cách quản lý.
Trong khi vị trí ngay sát nhà ga, người qua lại đông vô kể.
Chỉ cần cải thiện món ăn và phục vụ, muốn không kiếm tiền cũng khó.Tôi chọn nơi này còn vì một lý do khác.
Tôi biết rõ, hơn mười năm nữa, thành phố sẽ có đợt quy hoạch lớn.
Khu vực này sẽ trở thành trung tâm đô thị, chỉ riêng tiền đền bù thôi cũng đã gần trăm triệu.
Nghĩ đến đó, tôi không kìm mà bật .
Tôi quyết định sẽ tận dụng lợi thế của người trọng sinh – kiến thức và thông tin đi trước thời đại – để nâng tầm món ăn và dịch vụ.
Thu hút thật nhiều khách, vừa kinh doanh, vừa chuẩn bị cho tương lai đền bù hậu hĩnh.
Tôi cầm khăn, tỉ mỉ lau từng chiếc bàn.
Tay không ngơi nghỉ, đầu thì đang tính toán thực đơn.
Phải món gì? Giá bao nhiêu thì hợp lý?
Còn phải tìm vài người siêng năng, thật thà.
Sau một ngày dọn dẹp bận rộn, cuối cùng quán cũng tạm ra dáng.
Tôi đứng ở cửa, dòng người qua lại trên phố.
Trong lòng thầm thề: nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.
Cuộc đời sống lại thật đáng quý, tôi nhất định phải sống tốt hơn trước đây.
Bạn thấy sao?