Trở Về Để Thay [...] – Chương 4

Ba mẹ tôi biết hoàn cảnh của tôi, vừa chăm cháu nội cháu ngoại, vừa cố gắng giúp đỡ tôi hết sức có thể.

Họ cũng từng nghĩ đến chuyện tìm người khác để gả tôi đi lần nữa.

Nhưng khi bố mẹ Cố biết chuyện, họ chạy đến nhà ba mẹ tôi ầm lên.

Nói rằng nhà tôi đang cố ép chết hai ông bà già họ.

Không chỉ , mỗi khi có ai muốn tìm hiểu tôi,

mẹ Cố lại dắt con trai tôi theo sau, lén bám theo.

Sau đó bà ấy lại xúi con tôi chạy đến trước mặt tôi, vừa khóc vừa lối.

Dần dần, chẳng còn ai muốn tiếp tục chuyện xem mặt với tôi nữa.

Tôi cũng dẹp luôn ý định tái hôn, toàn tâm toàn ý nuôi con khôn lớn.

Trong quãng thời gian đó, vì bố mẹ Cố, ba mẹ tôi phải chịu không ít ấm ức.

Nhưng điều họ lo lắng nhất vẫn là tôi.

Cho đến khi họ mất, điều khiến họ day dứt nhất vẫn là tôi.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

Sau cả một kiếp người, lần nữa nghe giọng của ba mẹ, tôi bật khóc.

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của tôi,

ba mẹ vô cùng lo lắng.

Họ nghĩ là Cố Văn Lâm bắt nạt tôi.

Tức giận đòi đến tìm ta tính sổ.

Tôi vội trấn an, kể cho họ nghe mọi chuyện gần đây, cùng với quyết định của tôi.

Trong điện thoại, ba mẹ im lặng rất lâu.

Cuối cùng chỉ —nếu đó là lựa chọn tôi đã suy nghĩ kỹ, họ sẽ tôn trọng tôi.

Lúc đó tôi mới nhẹ nhõm.

Tôi với họ chuyện mình sắp điều chuyển về Bắc Kinh.

Vé tàu rời đi là ba ngày sau.

Ba mẹ , đến lúc đó nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều món tôi thích, ở nhà chờ tôi về.

15.

Về đến ký túc xá, vừa mở cửa ra,

tôi thấy Cố Văn Lâm đang ngồi trước bàn học của tôi, tay lật xem tài liệu.

Suýt thì quên— ta cũng giữ một chìa khóa phòng tôi.

Thấy ngăn kéo đựng công văn điều đã khóa kỹ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ quan hệ giữa tôi và Cố Văn Lâm mập mờ, tôi không muốn trước khi rời đi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy tôi về, Cố Văn Lâm vội đứng dậy rót nước cho tôi.

Anh ta rõ ràng có điều muốn , cứ ngập ngừng mãi.

Tôi ngồi xuống giường, thong thả uống trà, đợi mở lời.

Cuối cùng, ta không nhịn nữa.

Quay sang tôi: “Mạn Mạn, và Tiểu Mai không như em nghĩ đâu.”

Tôi nuốt ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: “Vậy em nghĩ sao?”Cố Văn Lâm nghẹn họng.

Nếu tôi vẫn là Hậu Mạn của kiếp trước, dù ta có giải thích hay không, tôi vẫn sẽ tin .

Nhưng tôi đã sống trọn một kiếp, từng chứng kiến và trải qua cả cuộc đời bất hạnh của chính mình.

Cho dù Cố Văn Lâm có giải thích một ngàn lần, một vạn lần, với tôi, cũng chỉ là lời thừa.

Tôi vẫn nhớ, trước khi chết kiếp trước, ta từng ngồi cạnh giường bệnh với tôi—

Rằng ta Bạch Tiểu Mai từ cái đầu tiên, đó mới là đích thực.

cảm giữa và tôi không thể nào so sánh .

Tôi, ngược lại, giống như người thứ ba xen vào cảm của họ.

Là vết lỗi. Là cái gai trong mắt.

“Mạn Mạn, cho dù em có tin hay không, thật sự chỉ thấy Tiểu Mai mồ côi cha mẹ, một đơn độc, cuộc sống không dễ dàng… nên mới muốn quan tâm ấy nhiều hơn một chút.”

Cố Văn Lâm vừa vừa tránh ánh mắt tôi.

Ngay cả dám vào mắt tôi ta còn không , tôi lấy gì để tin?

Nhưng tôi vẫn đáp lại.

“Được, em tin . Giờ có thể đi rồi chứ? Em mệt cả ngày, muốn nghỉ ngơi. À, tiện thể phiền để lại chìa khóa phòng em.”

Sắc mặt Cố Văn Lâm cứng đờ trong tích tắc.

Hiển nhiên, ta cũng biết tôi chẳng hề tin lời mình .

16.

Sau khi Cố Văn Lâm rời đi, tôi lau kỹ cái ghế mà ta vừa ngồi.

Bẩn thật, cảm giác ghê tởm không tả .

Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Làm việc ở đây mới nửa năm, nên tôi cũng chẳng mang theo nhiều thứ.

Chủ yếu là quần áo, chăn màn, vài vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Còn thứ cần tính sổ cho rõ ràng, chính là đống đồ dùng cưới mà tôi và Cố Văn Lâm cùng nhau mua.

Xem ra trước khi rời đi, phải dành thời gian giải quyết chuyện này với ta.

Lúc ấy, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Là Cố Văn Lâm.

Trên tay ta cầm một chiếc hộp đựng bánh, vẻ mặt phấn khởi đưa tới trước mặt tôi.

“Cho em này, Mạn Mạn, em mở ra xem đi.”

Tôi nhận lấy, mở nắp hộp ra, bên trong là tiền mặt và các loại phiếu mua hàng.

Cố Văn Lâm rạng rỡ : “Anh đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi cưới, toàn bộ tiền của sẽ giao cho em giữ. Mỗi tháng em chỉ cần đưa một khoản sinh hoạt là .”

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi chợt thấy xa lạ vô cùng.

Kiếp trước, đừng là đưa tiền.

Sau khi đăng ký kết hôn, tôi còn chưa từng thấy ta đưa cho tôi nổi một đồng xu.

Lúc tôi sinh con, bị băng huyết suýt chết, bố mẹ ta không bỏ ra một xu, còn buông lời độc địa: “Để nó chết đi, sống chỉ tốn tiền.”

Chính ba mẹ và chị tôi là người gom góp tiền, cầu xin bác sĩ cứu tôi, tôi mới giữ mạng.

Về sau, từ tiền thuốc thang cho cha mẹ chồng đến tiền đám tang, tất cả đều do tôi chi trả.

Suốt hai mươi năm Cố Văn Lâm “biến mất”, ta vẫn âm thầm liên lạc với con trai.

Tôi đoán, có lẽ với cha mẹ ta, ta cũng chưa bao giờ cắt đứt liên hệ.

Có đưa tiền cho họ không, tôi không rõ.

Tôi chỉ biết, trước khi mẹ chồng tôi mất, bà ta gọi con trai tôi vào phòng.

Khi nó bước ra, dù cố tỏ vẻ buồn bã, tôi vẫn thấy nét vui sướng lấp ló trong mắt.

Sau đám tang, tôi vào phòng bà ta, không tìm thấy một món đồ nào có giá trị.

Rồi sau đó tôi đổ bệnh.

Không có tiền chữa, đành để bệnh kéo dài.

Kéo đến tận lúc cơ thể chỉ còn chút hơi tàn.

Nghĩ lại kiếp trước, có thể Cố Văn Lâm biết tôi bị bệnh, cần tiền chữa trị.

Có thể con trai tôi giữ tiền bà nội cho, cũng chẳng muốn đưa cho tôi chữa bệnh.

Nghĩ đến đây, lòng tôi như bị bóp nghẹt.

Cố Văn Lâm thấy tôi bỗng run lên.

Vội vàng bước tới định đỡ lấy tôi.

Tôi lập tức đẩy ta ra.

Tựa vào tường, tôi phải mất một lúc mới lấy lại hơi thở.

Lúc lại Cố Văn Lâm trong mắt tôi chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Tim ta chợt thắt lại.

Tôi vào số tiền trong hộp thiếc.

Cố Văn Lâm đã mang tiền tới.

Vậy thì tôi tất nhiên cũng không để bản thân chịu thiệt.

Nợ kiếp trước thì chẳng thể tính cho rõ.

Nhưng kiếp này, tôi nhất định phải tính cho sòng phẳng.

Tôi lấy từ trong hộp ra một nửa chi phí đã dùng để mua sắm đồ cưới.

Phần tiền còn lại cùng với hộp, tôi đưa trả lại cho Cố Văn Lâm.

Cố Văn Lâm thấy hành của tôi thì ngạc nhiên, cũng không hỏi gì thêm.

Dù là người chậm hiểu đến đâu, cũng cảm nhận tôi đã khác.

Anh ta không hiểu trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Sau khi chắc chắn tôi không sao, ta rời đi, bước nào cũng quay đầu lại.

17.

Tối hôm đó, tôi ngủ không yên giấc.

Tôi lại thấy những chuyện của kiếp trước.

Bố mẹ Cố đã cho Cố Văn Lâm biết chuyện tôi sinh khó và bị băng huyết.

Trong điện thoại, ta chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Tôi cũng thấy cảnh khi con trai còn bọc trong tã, bố mẹ chồng đã lén dẫn nó đi gặp Cố Văn Lâm sau lưng tôi.

Cố Văn Lâm biết tôi vẫn luôn đi tìm ta, mà lại cùng tất cả mọi người giấu giếm tôi.

Chẳng trách ai quen biết ta, khi nhắc đến chuyện này đều im lặng, tránh né.

Tôi còn mơ thấy những đồng nghiệp từng việc chung nhiều năm.

Họ hết lời khen ngợi mối “vĩ đại” của Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai.

Còn tôi—người vợ chính thức—chỉ là sợi tơ đỏ bị Nguyệt Lão lỡ tay buộc sai trong lúc say rượu.

Ha… buồn biết bao.

Tỉnh dậy, gối đã ướt đẫm nước mắt.

Nhưng tôi vẫn còn sống, khỏe mạnh, và có cơ hội lại cuộc đời— chẳng phải rất tốt sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...