10.
Kiếp trước, tôi sống với Cố Văn Lâm suốt hai mươi mốt năm, kết thúc cuộc đời ở tuổi bốn mươi lăm.
Tuổi đó mà chết, đúng là chết yểu.
Hồi sinh thằng con trai vong ân phụ nghĩa đó, tôi bị băng huyết nặng khi sinh.
Từ đó sức khoẻ bắt đầu sa sút.
Chưa kịp hồi phục, tôi đã phải một mình chăm con.
Vừa lo cho cha mẹ chồng suốt ngày kiếm chuyện.
Vừa đi , vừa rong ruổi khắp nơi để tìm Cố Văn Lâm.
Sức khoẻ vì thế mà tụt dốc không phanh.
Có thể nuôi con đến năm hai mươi tuổi, đã là kết quả của việc tôi gồng gánh đến mức cạn kiệt bản thân.
Từ khi Cố Văn Lâm “biến mất”, tôi chưa từng có một đêm ngủ yên.
Nhưng giờ sống lại một đời, tôi không còn lấy ta nữa.
Không vì mà lao lực đến kiệt quệ.
Thân thể vẫn khỏe mạnh.
Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm ngủ một giấc thật tròn.
Một đêm không mộng mị, lần đầu tiên trong hai kiếp người tôi ngủ ngon như .
11.
12.
Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ phép với lãnh đạo, đồng thời báo tin mình đã đồng ý điều chuyển về lại Bắc Kinh.
Lãnh đạo ngạc nhiên: “Không phải trước đây sau khi cưới với kỹ sư Cố, không muốn phải sống xa nhau sao?”
Tôi lắc đầu: “Tôi sẽ không cưới ta. Với tôi bây giờ, sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất.”
Lãnh đạo tôi, nở nụ đầy hài lòng.
Kiếp trước, lãnh đạo cũng từng khuyên tôi:
“Với năng lực của , có thể phát triển xa hơn nhiều.”
Chỉ là tôi khi đó bị mờ mắt, vì một gã tồi mà từ bỏ cơ hội quý giá.
Tôi nhờ lãnh đạo giữ kín chuyện mình rời đi.
Cũng đã bàn bạc xong thời gian rời khỏi đơn vị.
Rời khỏi văn phòng lãnh đạo, tôi đi thẳng đến ga tàu.
Thời kỳ này mua vé tàu rất khó, phải xếp hàng dài mới đến lượt.
Khi đạp xe ngang qua nhà tân hôn.
Qua hàng rào, tôi thấy Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai đang ngồi xổm trong sân, cùng nhau đánh răng.
Cố Văn Lâm cầm khăn trên dây phơi, tự nhiên như một thói quen, lau tay cho Bạch Tiểu Mai.
Bạch Tiểu Mai ta với ánh mắt dịu dàng say đắm.
Có vẻ sau một đêm, quan hệ giữa họ đã có bước “tiến triển vượt bậc”.
Thấy tôi đạp xe ngang qua cửa.
Mặt Cố Văn Lâm tái mét, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Bạch Tiểu Mai.
Tôi thu lại ánh , chẳng buồn để tâm đến kẻ lén lút chột dạ, hay ánh mắt tổn thương giả tạo kia.
Dựa vào trí nhớ, tôi đến ga tàu.
Gửi xe đạp lại bằng cách trả tiền, rồi theo dòng người tiến vào sảnh bán vé.
Thời kỳ này, ai đi xa cũng mang theo cả đống hành lý.
Từ kim chỉ, sợi dây, đến cả chăn chiếu, rổ rá—có thể mang gì là mang hết lên tàu.
Nhìn cảnh người chen chúc, tôi cuối cùng quyết định: càng mang ít càng tốt.
Đặc biệt là những thứ cồng kềnh chiếm chỗ—bán thì bán, không bán thì tặng.
Xếp hàng rất lâu, giữa vé đứng và vé giường nằm, tôi chọn giường nằm.
Kiếp trước đã khổ đủ rồi, kiếp này tôi chỉ muốn đối xử tốt với bản thân.
12.
13.
Rời khỏi ga tàu thì trời đã xế chiều.
Sau một đời người không còn kinh nghiệm, tôi quên mất phải mang theo đồ ăn khi xếp hàng mua vé.
Vì mua vé mà lỡ luôn cả bữa trưa, giờ thì đói đến mức bụng dán lưng.
Tôi vừa hỏi đường vừa đi, cuối cùng cũng tìm quán ăn quốc doanh mà kiếp trước tôi và Cố Văn Lâm từng đến.
Hồi đó, tôi gặp ta ở đây theo sự giới thiệu của đồng nghiệp—buổi xem mắt đầu tiên.
Cố Văn Lâm có ngoại hình sáng sủa, da trắng, sạch sẽ, đúng gu tôi thích.
Anh cũng là người kỹ thuật, giống tôi.
Quan trọng là cả hai gia đình đều ở Bắc Kinh.
Tôi từng nghĩ, sau này qua lại giữa hai nhà sẽ thuận tiện hơn.
Còn , cũng rất hài lòng với ngoại hình và điều kiện của tôi.
Thế là chúng tôi quyết định thử hẹn hò xem sao.
Thời gian nhau, thật, đối với tôi không thể gọi là “rất tốt”, cũng không tệ.
Trong sinh hoạt thường ngày, quan tâm tôi từng chút.
Về công việc, gặp khó khăn gì, cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Giữa tôi và không có thứ cảm sét đánh.
Thứ chúng tôi có là sự “phù hợp”.
Tôi từng nghĩ, mình sẽ sống với một đời yên ổn, bình lặng.
Không ngờ, lại ném cho tôi một quả bom không báo trước.
Cố Văn Lâm cầu hôn tôi sau hai tháng quen nhau.
Khi đó, tôi có thể thấy sự vui mừng thật lòng trong mắt , khi quyết định bước vào hôn nhân với tôi.
Nhưng cuối cùng thì, “thanh mai trúc mã” sao có thể thắng nổi “cứu rỗi từ trời giáng xuống”?
Sự xuất hiện của Bạch Tiểu Mai khiến lần đầu biết thế nào là rung thật sự.
Tình cảm của bắt đầu chệch hướng.
Tình đến từ lúc nào, không rõ.
Chỉ biết đã , thì là đến vô cùng.
Nhưng sai ở chỗ—Dù đến đâu, cũng không nên vì mà ích kỷ vứt bỏ tất cả, khiến cả cuộc đời tôi lỡ làng.
12.
13.
Tôi dựng xe, rồi bước vào quán ăn quốc doanh.
Giờ này khách không nhiều.
Thế nên tôi vừa vào là lập tức thấy Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai đang ngồi trong góc.
Bạch Tiểu Mai là người đầu tiên thấy tôi.
Cô ta lập tức đứng dậy, hồ hởi vẫy tay chào.
“Chị Mạn Mạn! Chị đến ăn à? Vừa hay em và Văn Lâm đang ăn ở đây, chị ngồi luôn đi, đừng khách sáo, chỉ cần thêm một đôi đũa thôi mà.”
Không hổ danh là “trà xanh đỉnh cấp”, có thể cướp chồng người ta suốt hơn hai mươi năm.
Chỉ hai câu đã đẩy mình lên nữ chính.
“Thế có hơi bất tiện không? Không phiền buổi hẹn hò của hai người chứ?”
Tôi tươi, liếc Cố Văn Lâm một cái.
Cố Văn Lâm rõ ràng lúng túng.
Anh ta vội vàng đứng dậy, giúp tôi kéo ghế.
“À… chị Mạn Mạn, chị đừng hiểu lầm. Em với Văn Lâm không như chị nghĩ đâu. Anh ấy chỉ thấy em gầy quá, muốn bồi bổ cho em một chút thôi.”
Ừ đấy, lại một màn “khoe khéo”.
Tôi phớt lờ hành của Cố Văn Lâm đi thẳng đến ngồi cạnh Bạch Tiểu Mai.
Cố Văn Lâm gãi mũi, lúng túng ngồi xuống lại.
Nhìn mâm cơm toàn là cao lương mỹ vị, tôi thực sự sửng sốt.
Ôi chao, một bữa thế này chắc phải tốn nửa tháng lương của Cố Văn Lâm.
Với Bạch Tiểu Mai, ta đúng là hào phóng thật.
Bạch Tiểu Mai gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu.
“Chị Mạn Mạn, chị nếm thử thịt kho ở đây xem. Anh Văn Lâm ở đây nấu món này ngon nhất, nhất định phải gọi cho em. Anh ấy còn trước khi đi sẽ gọi thêm một phần mang về cho em nữa đấy.”
“À, còn cá này nữa, chị ăn thử xem. Em chưa bao giờ ăn món cá nào ngon thế này. Anh Văn Lâm bảo ấy cũng biết nấu, về nhà sẽ nấu thường xuyên cho em ăn.”
Cố Văn Lâm biết nấu ăn?
Kiếp trước lúc tôi mang thai, ta vụng về trong bếp như gà mắc tóc—hết rơi nồi lại vỡ bát.
Cuối cùng vẫn là tôi đuổi ta ra khỏi bếp, tự mình nấu ăn.
Hóa ra, có thể diễn.
Tôi nhận lấy miếng thịt kho, nhấm nháp cẩn thận—quả thật rất ngon.
Thời nay, nguyên liệu còn nguyên chất.
Thịt heo đúng kiểu thơm béo, đậm đà.
Cá sông cũng không có tí mùi dầu máy nào như sau này, tươi và ngọt lịm.
Tôi vừa ăn vừa chẳng buồn để ý Bạch Tiểu Mai đang gì.
“Á…” Bạch Tiểu Mai đột nhiên hét lên, suýt tôi rơi cả đũa.
“Xin lỗi chị Mạn Mạn nha, em bị xương cá giật mình thôi.”
“À đúng rồi, em đang đến đâu rồi nhỉ? À, chị Mạn Mạn đã từng ăn món Văn Lâm nấu chưa? Nếu chưa thì tối nay đến nhà đi, ấy hứa nấu cho em ăn rồi. Anh Văn Lâm đúng không ạ?”
Ha… bị xương cá giật mình?
Lại một màn diễn mới.
Cô ta rõ ràng thấy tôi không phản ứng gì nên không cam lòng, cố “bị xương cá dọa” để thu hút sự ý.
Thích khoe cứ khoe tiếp đi.
Đợi tôi đi rồi, ta biết khoe với ai.
“Tiểu Mai à, em thật là có phúc. Chị quen Văn Lâm bao nhiêu năm, còn chẳng biết ấy biết nấu ăn. Vậy mà em mới quen có hai ngày, ấy đã đồng ý vào bếp vì em. Nhờ có em mà chị tối nay mới ăn ké đấy.”
Cô ta tưởng tôi sẽ ghen đến phát điên.
Không ngờ tôi chẳng thèm để tâm.
Bạch Tiểu Mai ngơ ngác.
Còn mặt Cố Văn Lâm thì hết xanh lại trắng.
Tôi thì cứ ăn uống ngon lành, không buồn quan tâm đến sắc mặt ai hết.
Khi món đậu phụ trộn hành lá mang lên, tôi đẩy nó về phía hai người.
“Món này ngon nè hai người ăn thử đi.”
Không khí trên bàn ăn lập tức trầm xuống.
Cuối cùng, tôi cũng có thể yên ổn ăn một bữa tử tế.
13.
14.
Ra khỏi quán ăn quốc doanh, tôi chào hai người rồi đạp xe rời đi.
Tôi phải đến bưu điện gọi điện thoại cho ba mẹ.
Kiếp trước, sau khi Cố Văn Lâm “mất tích”, tôi một mình nuôi con, còn phải chăm sóc cha mẹ của ta, lại phải đi .
Ngày nào cũng quay như chong chóng.
Không hiểu vì sao, rõ ràng gia thế tôi không hề thua kém gì nhà họ, mà bố mẹ Cố cứ không vừa mắt tôi.
Họ không những không giúp tôi chăm cháu, còn suốt ngày kiếm chuyện hành hạ tôi.
Chỉ cần tôi sai một chút, họ đã chạy thẳng đến chỗ của tôi để sự.
Thời điểm đó, có một công việc chính thức đã là rất khó, huống hồ tôi còn phải nuôi con.
Vì , tôi đành nhẫn nhịn.
Bạn thấy sao?